Ngải Ái
có cảm giác cô là một con điên không hơn, cô đã tự tay làm bị thương
người đàn ông mà cô yêu nhất, lại còn nức nở khóc lóc và giúp anh gắp đạn ra,
băng bó vết thương. Cô là con ngu, ngu nhất trên đời.
Cô rầu
rĩ ngồi trong một căn phòng khác, cúi đầu tự hỏi bản thân, càng nghĩ càng thấy
mơ hồ, nhớ tới lúc nãy cô đã gào khóc thế nào…
Đang
suy nghĩ thì cánh cửa mở ra.
Ngải Ái
quay đầu lại, thấy Kiều An Kỳ đi đến, ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Ngải Ái, kích
động. “Chị Tiểu Ái… Chị không sao là tốt rồi! Em có rất nhiều điều muốn nói với
chị…”
“Angel,
lúc đứng ngoài cửa chị đã nghe rất rõ”. Ngải Ái xoa trán, thở dài. “Em là em
gái của Mộc Duệ Thần, chuyện đó chị biết rồi….”
“Không!
Không phải chuyện đó!” Kiều An Kỳ lắc đầu, sốt ruột nói “Mà là chuyện xảy ra
hai năm trước. Chuyện em đã lừa chị Tiểu Ái…”
Ngải Ái
sững sờ, quay sang. “Em… lừa chị ư?”
Kiều An
Kỳ gật đầu, buông lỏng tay Ngải Ái, vẻ mặt hối lỗi, “Hai năm trước,
chuyện em là vị hôn thê của cậu chủ, và cả chuyện cậu chủ và chị Lị Vi trong
khách sạn…”
“Ừm,
qua cả rồi”. Ngải Ái đưa tay ngăn cô bé, không muốn nhớ tới những chuyện đó.
“Giờ chị không muốn nhắc lại mấy chuyện này”.
“Chị
Tiểu Ái, tất cả đều là giả dối đấy”.
Kiều An
Kỳ hét váng lên, nhìn thẳng vào Ngải Ái, “Tất cả đều là âm mưu của chị Lị Vi,
cậu chủ vì muốn bảo vệ chị nên mới làm như thế…” [À, cái zụ M7... loãng toẹt
của con mụ Lị Vi].
Ngải Ái
mở to mắt nhìn Kiều An Kỳ, khó có thể ức chế trái tim mình kinh hoàng, mấp máy
môi, “Nói tiếp đi”.
********************************************
Ánh
trăng rọi vào trong cửa sổ, Ngải Ái rón ra rón rén đẩy cửa vào phòng,
nhìn người đang say giấc trên giường, rột cục mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi
đến bên giường, đo nhiệt độ cơ thể anh.
Bị
thương nặng như vậy và chỉ được băng bó đơn giản, Ngải Ái lo muốn chết, cho nên
quyết định thức trắng đêm để chăm sóc cho anh.
Tay cô
vừa rời khỏi người Mộc Duệ Thần liền bắt gắp ánh mắt của anh, đôi mắt màu đen,
có hình ảnh cô trong đó, rất rõ nét.
“Em
đánh thức anh??” Ngải Ái vẻ mặt hối lỗi, cúi người đắp chắn cho anh. “Em xin
lỗi”.
“Đừng
nói xin lỗi anh, anh cảm nhận được mùi hương của em nên tỉnh lại”.
Mộc Duệ
Thần từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường. “Khuya rồi, em đi ngủ đi”.
“Không!”
Cô bướng bỉnh. “Em đã làm anh bị thương, làm anh mất nhiều máu thế mà còn không
biết xấu hổ đi ngáy khò khò, cho nên em muốn được chăm sóc cho anh”.
Trước
sự kiên quyết của cô, Mộc Duệ Thần đành phải đồng ý.
Ngải Ái
ngồi trên đầu giường day day vạt ái, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời mưốn
nói nhưng lại nói không ra hơi, chỉ ngồi yên tĩnh.
Hai
người không nói chuyện với nhau, bầu không khí trở nên im ắng.
Cả hai
lẳng lặng ngồi bên nhau như vậy, cảm nhận hơi thở của người kia,…
Ngải Ái
nhớ lại, khi cô và anh nằm yên tĩnh trên chiếc giường nhỏ, quay mặt vào nhau,
ôm chặt, chợt nhoẻn miệng cười.
Đã qua
lâu rồi, những chuyện xưa cũ, nhưng giờ, tất cả từng mảng ký ức vụn vặt bắt đầu
ùa về, ngọt như mật, chua ngọt hòa quyện, giống như đã cách nhau một thế hệ.
Này
chị, hãy cứu tôi, nếu không tôi sẽ giết chị.
Lần đầu
tiên gặp nhau, anh chỉ mới mười ba tuổi còn cô mười bảy.
Lâu quá
rồi, tình yêu của tôi.
Lần gặp
lại nhau, anh mười tám, cô đã hai mươi hai.
Đây là
lần cuối cùng tôi nói cho cô biết, Ngải Ái, cô hãy nhớ cho kỹ, tôi là Mộc
Duệ Thần.
Rốt
cục, giờ anh hai mười, cô hai mươi bốn, anh bắt cô phải nhớ kỹ anh, nhưng cô
lại quên anh, quên sạch mọi ký ức về anh.
Nhớ
lại… Người tàn nhẫn chính là cô.
Thằng
nhóc này, từ trước tới giờ luôn đuổi theo cô không bao giờ buông tay?
Ngải Ái
nhoẻn miệng cười.
Chợt có
cảm giác một vòng tay vòng qua eo, những ngón tay dài, mu bàn tay dày rộng,
vòng tay ấm áp ôm cô vào ngực.
“Đang
nghĩ gì thế bé con?”
Ngải Ái
giương mắt, Mộc Duệ Thần đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, cô vẫn
cười, tựa đầu vào vai anh. “Em không có trúng độc M7…”
Mộc Duệ
Thần nhìn cô kinh ngạc, không nói gì.
Anh
hiểu, cô nói như thế để anh biết rằng cô đã biết tất cả mọi chuyện và không
hiểu lầm anh nữa.
“Mai lên
thuyền anh sẽ đưa em rời khỏi đây”. Mộc Duệ Thần hôn má cô. “Cho dù em muốn đi
bất kỳ đâu anh cũng sẽ dẫn em đi”.
Ngải Ái
nhắm mắt lại trong vòng tay ấm áp. “Ừ… Em muốn…”
“Em
muốn đi đâu?”
“Em
muốn trở về thành phố A”.
Muốn
nắm tay anh đi đến nơi ấy… Nơi mà cô gặp cậu bé mặc đồ đen lần đầu tiên, nói
cho anh biết tình cảm của cô.
“Ừ…”
Anh trầm ngâm, gật đầu. “Được thôi”.
Nghe
Mộc Duệ Thần lên tiếng trả lời, Ngải Ái đứng dậy, rời khỏi vòng tay của anh,
nửa như ra lệnh. “Khuya rồi, anh phải dưỡng thương, ngủ đi đấy”.
Mộc Duệ
Thần kéo cô lại, mè nheo như trẻ con. “Không, em phải ôm anh”.
“Đừng
làm nũng.”
“Không
làm nũng.”
“Anh
thế này mà không phải đang làm nũng thì gì?”
“Anh
không có ngốc tới mức làm nũng như ai đó”.
“Anh
đang ám chỉ em ngốc hả!”
“Bé
con”, Mộc Duệ Thần cười xấu xa, “Sao em lại biết là anh đang ám chỉ em?”
Ngải Ái
tức giận! Thằng nhóc chết tiệt! Rõ ràng ám chỉ cô ngốc mà!
“Anh…”
Ngải Ái mở to mắt nhìn anh, tức giận, “Nuôi mà không giáo dục, bà mẹ này thật
thiếu trách nhiệm. Đau lòng quá– Sao con trai mẹ lớn lên độc mồm độc miệng thế
này cơ chứ!”
Con
trai!
Cô nhìn
thấy sắc mặc Mộc Duệ Thần đen thui biết đã điểm trúng huyệt của anh, đắc ý cong
môi cười. “Sao nào con trai, sao lại nhìn mẹ bằng ánh mắt sùng bái như thế?
Ngoan nào, nghe lời mẹ đi, ngủ đi con yêu, mẹ sẽ hát ru cho con ngủ”.
“Ngải
Ái, em đang được đằng chân lân đằng đầu phải không”. Mộc Duệ Thần nhíu chặt mày
lại, liếc cô. “Anh lớn lên thế nào em là người rõ nhất, bởi vì mấy ngày trước
em còn cưỡng…”
“Im
miệng!”
Mặt
Ngải Ái đỏ ửng, xấu hổ vội bịt kín miệng anh. “Mộc Duệ Thần, anh dám nhắc lại
chuyện đó em sẽ không tha cho anh”.
Mộc Duệ
Thần bật cười, “Đó là điều tự nhiên, cả đời này em đã là của anh, không được mơ
tưởng tới thằng nào được nữa”.
“Ai mơ
tưởng đàn ông khác chứ!”
Ngải Ái
nhìn thằng nhóc bá đạo hết sức, hừ một tiếng, hất hàm đe dọa. “Nhưng mà này,
anh từng quan hệ với nhiều phụ nữ như thế, trong khi em từ đầu tới
cuối chỉ có một người, thực sự là không công bằng chút nào, lúc nào đó em nhất
định phải đi bar dụ trai…. Á…”
Anh hôn
môi cô ngấu nghiến, ngăn chặn những lời cô định nói…
Ngải Ái
vươn tay ôm Mộc Duệ Thần, cười thầm trong lòng, thằng nhóc này mà ghen thì mặt
đen thui như bao công luôn, ha ha!
***********************************************
Sáng
sớm tỉnh lại, Ngải Ái nhìn thấy Mộc Duệ Thần đã ngồi dậy được, đôi mắt nhìn xa
xăm, trong tay có chiếc nhẫn nạm đá màu xanh lam, đúng, đó là nhẫn thấm lam.
“Bé
con, đây là nhẫn anh ta đưa cho em à??”
Thấy cô
rục rịch tỉnh dậy, Mộc Duệ Thần quay sang lạnh nhạt hỏi.
Ngải Ái
hoảng hốt, xua tay nói. “Đây là nhẫn cầu hôn của Bắc Hàn nhưng em đã từ chối
rồi, mà em cũng quên mất tiêu…”
Anh
nhìn cô rối rít giải thích, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Em không cần phải giải
thích, anh hiểu em”.
Ngải Ái
bĩu môi. “Em cứ tưởng anh muốn thẩm vấn em”.
Ôm cô
ngồi bên giường, Mộc Duệ Thần bỏ nhẫn vào tay cô, yêu cầu. “Đừng nhúc
nhích, nhìn nó một phút thử xem”. “
Cô nghe
lời anh cầm chiếc nhẫn nạm đá, nhìn chằm chằm vào viên đá quý màu xanh…
Màu
lam, một màu xanh khiến người ta thấy khó thở.
Đầu óc
đảo điên…
Vừa
tỉnh ngủ Ngải Ái lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mơ màng, mông lung, cô buông
tay ra, chiếc nhẫn rơi xuống đất…
“Mệt
quá – -! Chỉ muốn ngủ thôi – -!”
Cô nhỏ
giọng nỉ non, có cảm giác trái tim mình lạnh ngắt.
Vừa mở
mắt ra, Ngải Ái nhìn thấy mình cầm trong tay con dao gọt trái cây để trên bàn,
đang muốn cắt cổ anh, chỉ cách mấy cm…
“Á- -!”
Hét lên
thất thanh, cô quăng dao xuống, sợ hãi ôm chặt Mộc Duệ Thần, rối rít. “Anh, em
không muốn làm thế… Không phải em… Anh có sao không? Em không muốn làm anh bị
thương, sao anh lại không né qua! Mộc Duệ Thần, em xin lỗi”.
“Anh
không sao.”
Anh ôm
cô, tay giữ cằm cô. “Anh chỉ muốn xác nhận em hận anh đến mức nào”.
Mắt Ngải
Ái long lanh.
Cho dù
bản thân cô vì chuyện của cha mẹ mà hận Mộc Duệ Thần, nhưng cũng không đến mức
hận thù sâu sắc và muốn giết chết anh, cả việc cô đã nổ súng bắn anh…
Nói
cách khác, từ lúc đặt chân vào khu biệt thự Mộc gia, cô đã bị thuật thôi miên
khống chế.
Vậy…
Hãy hận đi!
Bắc
Minh Hàn đã nói câu đó vào tai Ngải Ái, cô rùng mình, mắt liếc nhìn chiếc nhẫn
nạm đá lam, trái tim lạnh lẽo. “Suýt nữa thì em đã giết chết anh… Em…”
“Bắc
Minh gia nổi tiếng với thuật thôi miên, em vốn yếu, lại hoang mang và lo sợ nên
càng dễ dàng bị khống chế”. Mộc Duệ Thần vuốt ve lưng cô. “Viên đá này là thấm
lam thật không?”
“Ừm”,
cô lúng ta lúng túng gật đầu, “Bắc Hàn nói đây là vật gia truyền của Bắc Minh
gia.”
Mộc Duệ
Thần cười nhạt, vứt chiếc nhẫn vào thùng rác. “Lần sau đừng có nhận bất cứ thứ
gì của đàn ông”.
Ngải Ái
vẫn đang trong cơn hoảng loạn, lại nghĩ đến việc vừa nãy mình muốn giết Mộc Duệ
Thần, càng hoang mang và sợ hãi.
“Mộc
Duệ Thần!”
Cô đột
nhiên vòng tay ôm hông anh, vùi mặt vào ngực anh. “Cho dù em bị lấy mất trí
nhớ, cho dù em bị người khác điều khiển, nhưng có một điều không bao giờ thay
đổi là tình cảm của em dành cho em, em sẽ không bao giờ quên và sau này cũng
thế, em hứa”.
“Anh
biết rồi”.
Anh cọ
mũi mình vào mũi cô, rồi nâng chân cô lên, dịu dàng mang giày vào cho cô.
Ngải Ái
nhìn Mộc Duệ Thần, nhìn vết máu dính trên ngực áo, khóe mắt cay cay, lúc anh
cúi xuống, cô nhắm mắt lại rồi cúi người hôn nhẹ lên lưng anh.
Mộc Duệ
Thần, em làm anh bị thương… Em xin lỗi… Rất xin lỗi…
Bởi vì,
em thực sự không muốn anh bị thương ở đâu cả, em thật tệ phải không.
Anh còn
nhớ không?
Hồi đó,
trong phòng tắm, em cũng ôm anh như thế này nói với anh khi chúng ta đã cùng
sống chung dưới một mái nhà… Em sẽ không để anh bị thương nữa… Và em, sẽ bảo vệ
anh…
Em xin
lỗi…
“Em sao
thế?”
Mộc Duệ
Thần nhận thấy có gì đó không bình thường, quay đầu nhìn mắt cô đỏ hoe, bối
rối. “Bé con, anh làm em đau à?”
Ngải Ái
đi xuống giường.
“Em đau
ở đâu?”. Giọng nói vẫn bá đạo như trước. “Lại đây anh xem nào”.
Ngải Ái
quay người…
Rồi cô
nhón chân hôn lên môi anh, chỉ tay vào ngực anh. “Em không sao cả… chỗ này… Còn
đau không?”
Mộc Duệ
Thần lắc đầu, “Anh đã nói với em rất nhiều lần. Đồ ngốc, anh ghét nhất là phải
lặp lại lời của mình, đây là lần cuối cùng anh nói với em, anh không đau”.
Ngải Ái
nghe vậy, thôi không khóc nữa, cười hết sức trẻ con, “Thế là tốt rồi”