Ngải Ái
ngồi trong phòng chờ đợi, cô muốn bỏ đi và không biết có nên đợi Mộc Duệ Thần
trở về từ tiệc tối, những chân lại chẳng thể dời đi cứ ngồi trên ghế nệm, im
lặng không nhúc nhích và đợi.
Có
tiếng bước chân vội vàng, sau đó cửa mở, Ngải Ái đứng dậy nhìn một đám người
mặc đồ đen đi vào, vẻ mặt cuống cuồng như muốn tìm gì đó.
“Sao…
Sao thế?”. Cô sửng sốt, ồm ồm giọng hỏi. “Đã có chuyện gì xảy ra??”
“Cậu
chủ không có trong phòng ư?”. Có người hỏi. “Có gặp phu nhân không trong phòng
này không?”
Ngải Ái
quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, lắc đầu.
“Cậu
chủ đi tham dự tiệc tối vẫn chưa về”
“Tôi
nghĩ cậu chủ sẽ không quay lại đây, rất có thể cậu chủ đã mang phu nhân rời
đảo, đi ra ven biển lục soát, nhất định phải bắt cho được phu nhân về giao cho
chủ tịch”.
“Đưa
người ngựa ra biển lục soát”.
Những
người đó rầm rầm đi hết, Ngải Ái vội đóng cửa lại, hoảng hốt.
Mộc Duệ
Thần thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không có tin tức gì của Bắc Hàn,
có lẽ nơi này quá nguy hiểm nên anh ta không thể đến đón cô…
Nghĩ
thế, cô lật đật khóa cửa, nhanh chân chạy tới phòng ngủ, tai áp vào cửa nghe
ngóng nhưng không nghe được gì, vội vàng đập cửa, la lê khe khẽ. “Angel, Angel,
em có trong đó không? Angel?”
Không
có tiếng trả lời.
Ngải Ái
vặn chốt cửa, nhìn bên trong không có người, trên giường phẳng lỳ, cứ như vừa
rồi không có ai nằm lên trên.
Cô mở
to mắt tìm Angel, rõ ràng cô luôn ngồi canh bên ngoài không ai có thể lẻn ra
được.
Đã có
chuyện gì?
Không
thấy Mộc Duệ Thần, không thấy Bắc Minh Hàn, ngay cả Kiều An Kỳ cũng không thấy
đâu… Tất cả… cứ như đã bốc hơi và chỉ còn một mình cô trên hòn đảo của Mộc thị.
Nỗi sợ
hãi khiến cô rùng mình, cô bước vào trong phòng ngủ tới mọi ngóc ngách đều
không thấy Kiều An Kỳ đâu. “Angel, Angel?”
Cô gọi
lớn, vẫn không có tiếng trả lời.
Vô vọng
ngồi xuống đầu giường, Ngải Ái ngẩng đầu nhìn thì thấy trên tường có treo
một bức tranh sơn dầu, bức tranh này rất giống với bức tranh trong biệt thự của
Mộc Duệ Thần ở New York, đều là những nét vẽ của cha Mộc Duệ Thần.
Trong
bức tranh là một người phụ nữ mặc sườn xám, ngồi cười dịu dàng trên ghế, rất
đẹp và có hồn.
Một lúc
sâu, cô đứng dậy, nhất bức tranh lên, quả nhiên phía dưới có một chiếc nút, cô
đưa tay ấn vào, ngay lập tức trong xó tường xuất hiện một lối đi, giống như
đường hầm để chạy trốn, dài và sâu hun hút, có ánh đèn ấm áp trên vách, cách một đoạn treo một bức tranh sơn dầu, tất cả đều vẽ người phụ nữ này.
Ngải Ái
bước vào trong đó.
Tay cô
lướt trên những bức tranh sơn dầu đã mười mấy năm, hốc mắt ướt nhòe.
Khi cô
xem tới bức tranh cuối cùng và cũng là lối cụt, Ngải Ái che miệng, để mình
không hét lên thất thanh, không nói được gì.
Bức
tranh vẽ người phụ nữ mặc tạp dề, ánh mắt đầu đau thương, đứng trong một gian
phòng sạch sẽ đang vẽ tranh. Ngải Ái biết bức tranh này, nó có ở hòng tranh
trong biệt thự ở New York.
Bức
tranh người phụ nữ đó vẽ là một cô bé khoảng năm tuổi, cô bé ngồi cô đơn trước
cửa, ôm con gấu bông, vẻ mặt hy vọng nhìn về phía trước mỉm cười dường như
trong ánh mắt đó là sự mong chờ, “mẹ, mẹ sẽ quay lại, Ái Ái chờ mẹ, vĩnh viễn
chờ mẹ, cho đến khi nào mẹ quay về”. [Tức là mẹ của Ngải Ái đứng trong phòng tranh
vẽ bức tranh về Ngải Ái, và có một người khác cũng ở trong phòng tranh và vẽ mẹ
của Ngải Ái, đúng không ta?]
Hai
hàng nước mắt lăn dài trên má cô, từ tử mỉm cười.
Mẹ, con
đang ở trong biệt thự của hung thủ.
Mẹ, mẹ
hãy ghét con đi, vì con đã yêu con của họ.
Hiện
tại, con đã hiểu.
Ngải Ái
không đặt tay trên bức tranh nữa, mấp máy môi, đưa tay lên nhìn vào khẩu súng.
Cô quay
đầu lại, giống như đang tuyên thệ. “Mẹ, con biết phải làm thế nào”
*********
Vệ Thu
Ninh bị người ta bịt mắt đưa đến một căn phòng, bà nghe tiếng xiềng xích khua
lách cách nhếch môi cười lạnh, lại vào trong phòng giam ư, Mộc Thận lão già đó
sẽ vĩnh viễn không bao giờ thả bà, người có giá trị lợi dung ra.
Nhưng
bị lão già đó lợi dụng cũng đáng, chỉ cần có thể trả thù được cái gia tộc này,
chuyện gì bà cũng không màng!
Rất
mong chờ tất cả các người xuống địa ngục hết đi!
Tất cả
các người ở đây, tất cả… Bao gồm cả nghiệt chủng của Mộc Thần… con trai của bà.
“Mẹ”
Một
giọng nói trong trẻo cắt đứt dòng suy nghĩ của Vệ Thu Ninh, bà đột ngột mở bừng
mắt, đưa tay che ánh sáng chói lóa, bắt gặp người con gái là bản sao của bà, có
đôi mắt trong vắt nước, vòng eo nhỏ gọn, có gương mặt xinh đẹp mà bao gã đàn
ông ước ao…
Kiều An
Kỳ chạy lên ôm chầm lấy Vệ Thu Ninh, kích động gào lên. “Mẹ, mẹ con là Angel?
Mẹ bỏ con trên một hòn đảo rồi bỏ đi? Tại sao mẹ không đến đón con. Angel luôn
chờ mẹ, mẹ không đến. Mẹ lừa con”.
Vệ Thu
Ninh đẩy Kiều An Kỳ ra.
“Cô
chủ, nhầm rồi, tôi chỉ có một đứa con trai là cậu chủ”.
Kiều An
Kỳ bị đẩy ra, gương mặt ngây thơ đầy đau thương, mếu máo:
“Mẹ,
Angel rất nhớ mẹ. Cho nên, cậu chủ mới đưa mẹ đến đây. Tại sao mẹ không nhận
con, tại sao…”
“Cô nói
gì?”. Vệ Thu Ninh hét lên, tức giận trừng mắt nhìn Kiều An Kỳ. “Mộc Duệ
Thần đưa ta đến đây? Đây không phải nhà giam? Cô đã nói gì với nó? Nó biết rồi
ư? Mộc Thận có biết không?”
“Mẹ, mẹ
đang nói gì vậy?”
Kiều An
Kỳ không hiểu. “Đây không phải nhà giam. Cậu chủ nói sẽ đưa chúng ta ra khỏi
đây. Cậu chủ còn nói sẽ không có ai làm hại chúng ta được nữa”.
“AAAAA”.
Vệ Thu
Ninh gào lên, mặt tuyệt vọng. “Tại sao! Tại sao!”.
Môi bà
run rẩy, vì tức giận mà trở nên tái nhợt. “Tao không đi đâu cả! Tao muốn ở đây,
ở bên cạnh Mộc Thân. Tao muốn nhìn thấy mày kết hôn với Mộc Duệ Thần sau đó
sinh con để rồi tức giận, rồi tuyệt vọng. Tại sao! Tại sao lại thất bại! Tại
sao mày lại nhận ra tao? Angel, tại sao mày vẫn còn nhớ tao. Tao hận mày, tao
hận mày…”
Kiều An
Kỳ nhìn Vệ Thu Ninh phát điên, đau lòng khóc nức nở.
“Bởi
vì… mẹ là mẹ của con. Sao có có thể quên mẹ được cơ chứ?”
“Tạo
sao mày lại nhận tao? Tại sao hai anh em mày không lấy nhau. Hai anh em kết hôn
điều đó quá tốt đẹp cho Mộc gia. Bọn mày cũng giống cái gia tộc quỷ dữ này. Tao
nguyền rủa bọn mày! Tao hận bọn mày”.
VệThu
Ninh hét lên, xiềng xích khua leng keng, ồn ào. Kiều An Kỳ sợ tới mức lùi vào
trong góc, nhìn người mẹ cô không quen, hai tay bụm miệng.
“Mẹ…”
“Tao
muốn quay lại đó. Tao muốn trở về bên cạnh Mộc Thận, thả tao ra”.
Vệ Thu
Ninh giận dữ mắng chửi, nhìn người con trai cao lớn, hai mắt đỏ lên hằn tơ máu.
“Mộc
Duệ Thần, mày cứu tao hả? Mày muốn tao đi đâu? Ha ha ha! Thật nực cười”.
Anh
nặng nề bước vào phòng, dáng người cao lớn xuất hiện. Mộc Duệ Thần dừng lại,
cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ bị điên, bình tĩnh nói.
“Con
không ngờ mẹ lại hận con đến vậy”.
“Chắc
mày mong tao chết lắm phải không?”
Vệ Thu
Ninh ngã vật vào trong tường, mắt mờ đục. “Lão già lợi dụng tao để uy hiếp mày
nhiều năm. Tao chết Mộc Thận sẽ không còn ai để lấy ra đe dọa mày. Tao chết mày
có thể quên thân phận đáng sỉ nhục của mày… Tao nói cho mày biết mày là con của
tao và lão già Mộc Thận. Ông nội mày cưỡng hiếp tao, bắt tao sinh ra mày, lại
còn đánh chết chồng tao… Tao hận bọn mày nên tao vẫn muốn sống. Tao chấp nhận
bị làm nhục vì chỉ cần tao còn sống được ngày nào là tao có thể trả thù, trả
thù mày, trả thù tất cả các người”.
Mộc Duệ
Thần im lặng, đứng tại chỗ, tóc mái che đôi mắt anh cho nên không thể nhìn được
vẻ mặt của anh đang tức giận hay đau thương.
“Rất
hận…”. Vệ Thu Ninh ngã xuống đất, nước mắt giàn dụa. “Mộc Duệ Thần, có nhớ
không? Vào cái ngày mày được một ngày tổi, tao tặng cho mày một món quà sinh
nhật. Tao cầm dao, muốn cắt động mạch chủ của mày nhưng do mềm lòng mà cắt
chệch đi, cho nên mày mới bị đưa đến phòng nghiên cứu được cứu sống, mày sống
tới tận bây giờ và trở thành người thừa kế của Mộc gia. Tao rất hận… Hận mày và
hận cả tao. Tại sao lại không cảm đảm giết người của Mộc gia”.
“Mộc
Duệ Thần. Tao không muốn đi khỏi đây. Tao muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Mộc Thận và
tao muốn mày vĩnh viễn bị giam cầm, bị lão già đó uy hiếp, mày cứ hận tao, oán
tao đi. Bởi vì tao là mẹ mày… Ha ha ha”.
Hành
động của Vệ Thu Ninh điên cuồng làm Kiều An Kỳ ngây người không dám hỏi, nép
sau lưng Mộc Duệ Thần, nắm áo anh, sợ hãi.
“Anh,
em sợ… Mẹ… mẹ…”
“Tối
nay tạm thời hãy ở đây”
Mộc Duệ
Thần giương mắt, trong đôi mắt lạnh lẽo là vẻ bình thản, anh bình tĩnh nói,
không nhúc nhích.
“Sáng
mai lên đường, thưa mẹ”.
Vệ Thu
Ninh nhìn gương mặt Mộc Duệ Thần trong ánh sáng chói lóa, hoảng hốt mở to mắt,
kinh sợ nhìn gương mặt lạnh nhạt, lắc đầu, lảm nhảm.
“Mày là
đồ máu lanh, những người trong Mộc gia đều là yêu quái, tất cả những người
trong Mộc gia đều là lũ điên, một lũ điên”.
Mộc Duệ
Thần quay sang Angel. “Nghỉ đi, em”.
Nói
xong, đang định quay người đi ra ngoài.
Két.
Tiếng mở cửa vang vọng.
Ba
người đồng thời giương mắt nhìn lên.
Chỉ
thấy có một người con trai vóc dáng nhỏ bé, tay cầm khẩu súng, mặt trắng bệch,
trong đôi mắt là sự giận dữ và hận thù.
Tất cả
hận thù dường như đều dành cho Mộc Duệ Thần.
Kiều An
Kỳ. “Anh là…”
“Đúng
là người của Mộc Thận rồi”. Vệ Thu Ninh hưng phấn la lên, khua đôi tay bị
xiềng. “Người đến đón ta đấy, ta ở đây, mau tới đưa ta đi”.
Mộc Duệ
Thần ngẩng đầu lên, quay người đối diện với người con trai có vóc dáng nhỏ
nhắn. Đôi mắt đen lạnh lẽo, môi công lên cười quyến rũ, lặng lặng phun ra
một câu. “Cậu muốn gì?”
Người
con trai đó có ánh mắt lạnh người, đầu ngón tay nhúc nhích, lạnh nhạt.
“Giết
anh”.
“Tại
sao?”
“Tôi
hận anh”.
Thân
hình cao lớn của Mộc Duệ Thần đứng nguyên tại chỗ sừng sững như một vị thần.
Anh
nói. “Được”
Tại
sao, tại sao đôi mắt sâu thẳm như đại dương lại bình tĩnh đến vậy, lạnh nhạt
đến vậy khiến cô đau lòng hơn.
Ngón
tay bóp cò của Ngải Ái run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn anh có khuôn mặt như vị thần,
hít vào thật sau, ngực đau rát.
Nếu Mộc
Duệ Thần chết… Nếu… không có Mộc Duệ Thần nữa? Cô sẽ vui vẻ chứ? Cô sẽ ra sao
đây….
Anh
lẳng lặng nhìn cô, nhìn về phía họng súng, mỉm cười, nụ cười quyến rũ, chỉ cần
liếc mắt một cái sẽ không thể quay đi đâu.
“Tôi sẽ
không nhúc nhích và cũng không đi đâu, cậu cứ ngắm ở đây”.
Giọng
anh thật dịu dàng, đứng đối diện, ngay trong tầm ngắm của cô.
Ngải Ái
trừng mắt nhìn anh, rất lâu, ánh mắt vô hồn. Cô không nhìn rõ phía trước vì có
một tấm màn che mất tầm nhìn, môi sớm bị cắn nát, tay cô run rẩy, chân mềm
nhũn.
Sau đó,
cô nghe “đoàng” một tiếng thật lớn…
Cô đã
bóp cò…
Cô nghe
có tiếng Mộc Duệ Thân la khẽ, cô nghe tiếng hét của Kiều An Kỳ.
“Không.
Chị Tiểu Ái, đừng giết anh… em”
Cô nghe
tiếng của người đàn bà điên cười lớn.
“Báo
ứng, đây là báo ứng. Mộc Duệ Thần, đáng đời mày. Đây là báo ứng do mày
vẫn còn sống tới hôm nay. Haaaaaaaaaaaaaa”.
Những
âm thanh chui vào tai Ngải Ái, đau đớn tới mức cô muốn phát điên.
Ngải Ái
ngẩng đầu, nước mắt trào ra như chuỗi ngọc. Một viên… Hai viên… Thành hình vòng
đeo cổ, ngực Ngải Ái lạnh toát, rét run. Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần nằm trong
vũng máu… Cười với cô… Nụ cười luôn trên môi anh… Đó là nụ cười rất đẹp.
“Bé
con”
Cô nghe
tiếng anh gọi mình, bước chân tới, ôm chầm lấy Mộc Duệ Thần, ôm chặt lấy anh,
khóc không ra tiếng. “Anh ơi, tại sao anh không tránh! Mộc Duệ Thần, tại sao
anh không tránh. Anh là đồ ngốc, đồ ngu, đồ điên. Anh xuất sắc lắm mà và anh
cũng thông minh nữa. Tại sao anh không tránh! Đồ ngốc”
Mặt Mộc
Duệ Thần tái nhợt nhưng vẫn đẹp.
“Bé
con, đã đến đây…”. Giọng nói vẫn như mọi ngày, hơi khàn. “Sao anh phải trốn… ”
Anh đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Ngải Ái, nhẹ nhàng gỡ lớp mặt nạ, vuốt ve làn da
mịn màng. “Lần sau đừng mang thứ này, anh nhận ra em, bé con…”
Anh
nhận ra cô đến.
Ngải Ái
đau lòng tới mức không thể thở được, nắm chặt tay anh, nước mắt tuôn như mưa.
“Em xin
lỗi… Em sẽ không hiểu lầm anh nữa… Đó là lỗi của em…. Xin anh đừng chết, em xin
anh…”
“Mộc
Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, đừng nhắm mắt lại… Em xin anh đấy…”
Mộc Duệ
Thần mở hàng mi dài nhìn cô không chớp mắt, khóe môi cong lên.
“Anh
không sao, đừng sợ, đừng khóc… Anh không đau”.
Cô có
thể cảm nhận được trái tim anh vẫn đang đập, nghe được giọng nói anh, nhìn máu
chảy trước ngực anh. Anh vẫn còn an cô. Cô bắn viên đạn vào anh mà anh vẫn còn
an ủi cô được sao. Anh không sao… Anh không đau.
Ngải Ái
đưa tay đặt lên vết thương, tay vừa chạm vào liền dính đầy máu…. màu máu đỏ
tươi đập vào mắt khiến người ta hoảng sợ,…
“Anh
nói em hãy chờ anh mà”. Cô áo má vào mặt anh. “Xin anh đừng nuốt lời, em đang
đợi anh”.
“Ừ”.
“Em
không hận anh nữa đâu, thật đấy”.
“Ừ”
“Em sẽ
làm cho anh thật nhiều món bánh kem. Anh thích ăn gì em sẽ làm cho anh món đó.
Ngày nào em cũng sẽ đút cho anh ăn”.
“Ừ”.
“Anh,
xin anh đừng chết”
Mộc Duệ
Thần nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Ngải Ái, cười dịu dàng, than dài. “Ngốc,
anh không sao, đừng khóc nữa”
Ngải Ái
lúc này mới nhìn thấy Kiều An Kỳ lấy ra một hòm thuốc, bình tĩnh nói.
“Chị
Tiểu Ái, anh trai em rất khỏe, chắc chắn anh ấy sẽ không sao. Hơn nữa, việc cầm
làm bây giờ là chúng ta phải giúp anh ấy gắp đạn ra”.
Ngải Ái
đau lòng nhìn Mộc Duệ Thần nhíu chặt mày gắng gượng, liền bình tĩnh lại cùng
Kiều An Kỳ giúp anh gắp đạn ra.