“Tôi
không khóc… Trẻ con biết gì mà nói. Tôi không khóc mà!”.
Ngải Ái
lớn tiếng nói với Mộc Duệ Thần nhưng chỉ một giây sau lại thấy nước mắt đã chảy
dài xuống má, rơi xuống cổ. Nóng hổi!
Mộc Duệ
Thần hơi dựa vào cô:
“Khóc
vì một người chị ghét, có đáng không?”
Cô đưa
tay lau nước mắt, bặm môi trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu.
“Cứ cho
là tôi khóc nhưng đừng tưởng bở rằng tôi vì cậu mà khóc. Cậu chỉ là một thằng
nhóc thối tha đáng ghét”. Ngải Ái đứng trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu mà
nói. “Từ trước tới giờ tôi nói… Tôi ghét cậu chưa. Cậu đừng nói như thế chứ!”.
Mộc Duệ
Thần dựa người vào cửa không nói gì, mái tóc trước trán hơi rũ xuống khẽ bồng
bềnh bởi cơn gió đêm che khuất cả hàng lông mày đang cau lại.
Ngải Ái
cảm giác lúc này cô không thể hiểu được cậu ta đang nghĩ gì.
Ánh mắt
sâu thẳm.
Ánh mắt
này sao có thể là của thằng nhóc mười ba tuổi được.
Giống
như lưng nếu vác nhiều vật nặng sẽ rất khổ sở.
“Không
ghét tôi? Nếu chị nhìn vào mắt tôi mà không ghét, cũng không kháng cự lại tôi,
không sợ hãi,… tôi sẽ tin”.
“Tôi
không như thế”.
“Lúc
tôi hôn chị!”
Ánh mắt
cậu sắc bén như gươm chỉa thẳng về phía cô.
“Lúc
tôi hôn chị chẳng phải chị khóc vì ghét tôi à?”
“Chuyện
đó! Sao cậu có thể làm với tôi?”. Ngải Ái nói loạn xạ, giọng nói chán chường.
“Tôi là mẹ của cậu. Như thế là hôn đấy. Chúng ta không thể…”.
“Đó là
cách biểu hiện sự thân mật rất hay được dùng”. Cậu ngắt lời cô, bước tới thật
gần. “Chị đã thừa nhận chị là mẹ nuôi của tôi nhưng tại sao lại dùng ánh mắt
căm hận nhìn tôi, à không, là ánh mắt hoảng hốt”.
“Cậu
còn ở đó mà già mồm được!”.
Cô đã
mười bảy tuổi đầu rồi mà tại sao không thể cãi lý nổ với một thằng nhóc mười ba
tuổi- Mộc Duệ Thần!
“Tôi muốn
dạy cho chị cách làm tôi tin tưởng”. Mộc Duệ Thần đột ngột dang tay ra ôm cô
vào lòng. “Tôi chưa bao giờ thích ai đó chỉ nói miệng. Muốn tôi tin, chị hãy
làm gì đó đi!”.
“Mộc
Duệ Thần, cậu định làm gì…?”
Và cô
lại bị “cưỡng hôn”.
Cậu ôm
cô trong ngực, đôi môi mềm mại đặt lên trên bờ môi như cánh hoa của cô, cũng
không gấp gáp xâm nhập vào trong mà chỉ cắn mút bên ngoài.
Một lúc
thật lâu mới buông cô ra.
Cậu
vòng tay qua người cô, áp trán mình lên trán cô:
“Chị…muốn
tôi ở lại phải không?”