Những
lời Mộc Duệ Thần nói đều đúng như hy vọng của Ngải Ái.
Kết quả
của việc Mộc Duệ Thần rời đi là cậu ta vẫn bình yên, còn cô vẫn bình tâm.
Đúng
như ý cô muốn. Nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách của Mộc Duệ Thần, Ngải
Ái thấy lòng mình lạnh dần đi, quặn đau.
Cô đã
hy vọng như thế… Tại sao lại…
“Đừng
lo!”.
Mộc Duệ
Thần cởi cái áo dính đầy máu, ném xuống đất, ngẩng đầu liếc nhìn cô, giao nhiệm
vụ:
“Lấy
kéo cho tôi!”.
Ngải Ái
liền lấy kéo trên bàn đưa cho cậu. Cậu nhanh nhẹn cắt bỏ lớn băng vải nhuốm máu
trên người, mày cau lại.
“Không
phải chị nói chị cứu tôi sao?”
Cậu
nhìn Ngải Ái đang đứng ngây ngốc một bên, mày càng cau lại:
“Chị
định đứng chôn chân ở đây bao lâu nữa? Đem băng gạc lại đây”.
“À. Đợi
chút! Tôi đi lấy ngay đây!”.
Cô chạy
đi lấy băng gạc đưa cho cậu. Cậu cắt xoẹt hết lớp băng trên người.
Ngải Ái
nhớ lại lúc cả hai gặp nhau lần đầu tiên, tình huống cũng y như thế này.
Cô cúi
đầu nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của cậu, tay cầm khăn giấy đưa lên lau đi
những vệt mồ hôi ấy.
Mộc Duệ
Thần ngừng tay nhưng lại không ngẩng đầu để mặc cô lau mồ hôi, sau đó tiếp tục
gỡ băng vải ra.
Ngải Ái
nhìn gương mặt nhăn lại của Mộc Duệ Thần. Cậu ta vẫn không nhờ vả cô điều gì
nên mỉm cười hỏi:
“Có cần
tôi giúp không?”
“Đi
chuẩn bị quần áo mới cho tôi!”. Cậu hơi quay mặt qua,không ngẩng đầu nói.
Ngải Ái
biết chỉ cần cậu thay xong băng vải sẽ đi ngay.
Lòng
dấy lên một nỗi buồn.
Nhưng
từ khi Mộc Duệ Thần, cuộc sống của cô bỗng dưng trở nên bất bình thường…
Bất
giác, mắt cay cay…
Lúc này
Mộc Duệ Thần mới ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt hơi kinh ngạc:
“Chị bị
sao vậy?”
“Không,
không sao! Tôi không sao!”. Cô cười
“Tốt”.
Cậu đứng dậy, trên người đã băng lớp băng mới. “Tôi từ giờ không quấn quít chị
nữa. Giờ… Gặp…”
“Tôi
không sao. Tôi thật sự không sao”. Ngải Ái lẩm bẩm. “Cho dù cậu có phải đi, tôi
cũng sẽ không sao. Cậu còn đứng đấy mà nhìn tôi à, còn không mau đi đi, nhanh
đi đi. Chỉ cần mở cửa là sẽ thấy cầu thang đi xuống, xuống khỏi cầu thang rồi
rẽ phải là ra khỏi khu nhà…”
“Thật
sự không sao chứ?”. Mộc Duệ Thần nhíu mày.
“Không
sao… Tôi thật sự không sao… Cậu đi rồi tôi mừng còn không hết ấy chứ!”.
Nước
mắt chực trào ra, mũi nóng nóng…
Mộc Duệ
Thần nhìn cô một lúc lâu rồi nở nụ cười:
“Bé con
này, nếu chị thích giả bộ kiên cường thì hãy lau sạch nước mắt cho tôi. Nín
đi!”.