Mộc Duệ
Thần ngoảnh mặt, bước chân về phía trước, không quay đầu lấy một cái, đi xuống
dưới lầu.
Trước
tình huống không thể chậm trễ, Ngải Ái để mặc chìa khóa trong ổ chạy đuổi theo
sau Mộc Duệ Thần, tay bắt lấy cánh tay cậu.
Máu…
Lòng
bàn tay liền bị dính đầy máu. Quần áo của thằng nhóc bị nhuộm một mảng màu hổ
phách.
Cô sững
sờ:
“Mộc
Duệ Thần. Cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Đừng làm tôi sợ. Tại sao trên
người cậu toàn là máu thế này…?”
Cậu
dừng bước chân, quay người nhìn bàn tay cô đang nắm chặt một bên áo:
“Vừa
rồi chẳng phải chị nói tôi đừng quấn quít lấy chị sao, giờ lại không cho tôi
đi. Bé con, chị muốn gì đây?”
Mộc Duệ
Thần không hề tức giận, giọng nói bình thản, rất bình thản:
Khóe
mắt cô ửng đỏ:
“Xin
lỗi, tôi vô ý quá. Nhưng giờ cậu không cần đi nữa. Tôi sợ cậu sẽ chết mất. Tôi
sợ có người chết. Hãy để cho tôi cứu cậu”.
Ký ức
thảm khốc dội về, một quá khứ kinh người, tất cả những người bên cạnh cô đều
chết… Cảm giác giống như bị rơi vào hố đen không lối thoát, sâu thăm thẳm.
“Tối!”.
Mộc Duệ Thần nắm tay cô đưa xuống dưới, rất chặt. “Tôi không đi nữa!”.
Ngải Ái
khẽ thở ra nhẹ nhõm.
“Ừ! Giờ
chúng ta cùng tới bệnh viện nhé!”
“Về nhà
trước đi!”.
Cậu
lạnh nhạt đáp lại, dắt cô đi lên cầu thang.
Đi đến
trước cửa, cậu quay đầu nhìn cô mỉm cười:
“Tôi đi
rồi thì chị sẽ hối hận và không ngừng tự trách bản thân… đã để cho Mộc Duệ Thần
chết trên đường phải không?”
Ngải Ái
kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, gật gật đầu.
“Tốt!”.
Cậu cười khẽ, miệng nhếch lên giống như đang cười châm biếm. “Tôi cho phép chị
cứu tôi!”.
Gương
mặt đẹp trai không cảm xúc:
“Đừng lo
lắng tôi sẽ tiếp tục quấn quít lấy chị. Để chị cứu tôi xong, không cần biết chị
thương hại hay thật lòng, tôi sẽ đi ngay sau đó!”.
Rắc!
Cánh
cửa mở ra.
Mộc Duệ
Thần quay người đi, không nhìn cô.
(*^____^*).
Bắt chước tác giả làm cái mặt như thế này. Các bạn thân mến, đọc tiếp nào. Zé
ze!