“Trẻ vị
thành viên không được hút thuốc!”. Cô lẳng lặng nhìn cậu. “Nhưng cũng không
liên quan tới tôi nữa. Vì từ sau này trở đi tôi sẽ không nhắc nhở cậu nữa!”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô không nói gì, miệng chỉ khẽ nhếch lên.
“Cậu đi
đi!”.
Ngải Ái
cắm chìa khóa vào ổ khóa, vặn tròn. Tiếng cửa mở vang lên bên tai.
Cô
không nhìn Mộc Duệ Thần:
“Xin
cậu đừng quấn quít tôi nữa!”
“Quấn
quít chị…”. Cậu nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia bi đát. “Chị nói tôi quấn quít
chị ư?”
“Cậu
quấy rầy cuộc sống của tôi. Chỉ mới vỏn vẹn có mấy ngày mà cậu làm cho thế giới
của tôi bị đảo lộn”. Cô cười khổ. “Tôi rất muốn tốt bụng nuôi dưỡng cậu nhưng
rất tiếc tôi không còn nhẫn nại thêm được nữa. Tôi cũng chẳng có tiền nhiều,
vậy nên mời cậu đi tìm người khác chơi”.
Cô đột
ngột quay người lại, đặt hai tay lên vai cậu xô ra.
Cô có
thể hiểu được rằng, cho dù cô có xô cậu ta ra thì cậu ta vẫn sẽ dùng sức mạnh
của mình để áp chế cô rồi mắng mỏ cô.
Mộc
Duệ Thần chính là thằng nhóc như vậy đấy. Cô hoàn toàn không thể làm gì được
cậu ta.
BỐP
Hai tay
cô giơ ra giữa không trung, Ngải Ái giật mình.
Mộc Duệ
Thầm bị cô xô ra, lưng đụng phải lan can, vang lên một tiếng động mạnh.
Cậu gào
lên một tiếng, sau đó vẫn không nói gì với cô chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
“Cậu…
cậu… làm sao vậy?”. Ngải Ái dựa vào cửa. “Sao cậu lại không không quật lại tôi?
Mộc Duệ Thần không phải như thế này. Không giống cậu chút nào?”.
“Bé
con, chị hiểu tôi được bao nhiêu?”
Mộc Duệ
Thần mỉm cười, môi hơi tái đi.
Cậu khó
khăn đứng dậy, tay phải vịn chặt lan can mới có thể đứng vững. “Ngay cả bản
thân tôi cũng không hiểu được. Chị hiểu tôi được bao nhiêu? Chị nói đi, chị nói
chị hiểu tôi được bao nhiêu?”.
Ngải Ái
giật thót, cứng họng.
Mộc Duệ
Thần mím môi, hai tay đút túi quần, đi xuống cầu thang, không hề ngoảnh đầu
lại.
“Không…!”.
Ngải Ái bụm miệng, hít thở thật sâu rồi chạy theo Mộc Duệ Thần. “Mộc Duệ Thần,
đứng lại đó. Đừng đi!”
Ánh
trăng mờ ảo chập chờn.
Giờ
phút này, cô mới nhìn rõ, trên người Mộc Duệ Thần toàn máu là máu…