Ngải Ái
thở dài, nắm chặt tay nhìn Chu Thế Dương mỉm cười:
“Không
sao đâu, lớp trưởng. Giờ cũng tối rồi. Tớ về đây!”
“Để tớ
đưa cậu về!”
“Ơ…
không cần đâu. Nhà tớ gần đây thôi mà!”.
“Ồ,
chẳng sao. Tớ đang rãnh!”
“Ơ…
mà…!”
“Đi
thôi!”
Cậu bất
ngờ nắm tay cô, kéo đi. “Cậu luôn thế này với tớ, lần nào cũng từ chối tớ, tớ
buồn lắm!”
Buồn…
ư?
Cậu ấy
vì cô mà buồn ư?
Hơn thế
nữa, lúc này đây… đang nắm tay…
Ngải Ái
sửng sốt:
“Tớ
không có… từ chối cậu!”
Tớ
còn có nhiều điều rất muốn nói với cậu. Sao tớ lại từ chối cậu cơ chứ!
“Thôi,
đừng nói nữa. Để tới đưa cậu về nhé!”
Cậu dắt
cô tới xe đạp, ngồi lên trên cười sảng khoái:
“Cậu
ngồi lên đi. Đảm bảo trình lái xe của tớ rất lụa nhưng phải chớ ôm chặt tớ
đấy!”
Ngải Ái
ngượng ngùng ngồi lên xe. Nhưng vẫn không dám dang tay ôm Thế Dương đang gần
trong gang tấc. Bởi vì… như vậy là đủ rồi.
Đến
trước cổng nhà, Ngải Ái nhảy xuống xe nhìn Chu Thế Dương cười chào. Cậu nhìn cô
một lúc lâu, mặt đỏ lên:
“Kế
hoạch vào chủ nhật,… cậu đồng ý rồi à?”
“Ừ. Tớ
sẽ đi!”
Chu Thế
Dương cười rạng rỡ:
“Nhớ
đấy! Không gặp không về!”
Ngải Ái
quay người đi lên cầu thang. Cô chợt thấy một cái bóng áo đen đang ngồi trước
cửa.
Trong
bóng tối, cả người cậu ta như hòa làm một trong đó.
Chỉ có
điếu thuốc lập lòe trên tay cậu ta nhắc nhở sự tồn tại của thằng nhóc.
Ngải Ái
đi tới, nhỏ giọng nói:
“Mộc
Duệ Thần”.
Cậu
quăng mẩu thuốc lá, đứng lên, đôi mắt giống như mắt chim ưng nhìn cô chằm chằm.
“Ngải
Ái, chị dám bỏ rơi tôi!”