Đợi cho
Ngải Ái đi vào trong rồi, Mộc Duệ Thần mới nói với Mộc Dịch Triệt: “Muôn tôi
phải cảm ơn anh à?”
“Thôi,
ngàn lần không cần”. Mộc Dịch Triệt chán nản. “Mộc Duệ Thần cậu chính là hồ ly
gian xảo số một trên đời, cậu có thể đoán trước được mọi việc, tôi có thể nghe
theo cậu nhưng câu cảm ơn của cậu tôi không dám nhận”.
Mộc Duệ
Thần bật cười, “Có nhiều nguồn tin cho rằng tôi rất giống hồ ly”. [Mạc Mặc: Hồi
còn nhỏ ta thường hình dung ngài giống con sư tử. Không hề muốn nặn ngài thành
hồ ly như bây giờ, thật xin lỗi].
Mộc
Dịch Triệt quay người đi tới khoang thuyền. “Tôi đoán ra đa có thể phát
hiện ra mạch nước ngầm, để tránh đường đi lệch hướng sẽ rất bất lợi cho chúng
ta”.
Mộc Duệ
Thần gật đầu, đi vào trong cabin lúc nãy Ngải Ái đi vào.
Mộc
Dịch Triệt nhìn theo lưng Mộc Duệ Thần, không còn nét cười khổ sở trên môi.
Không
phải Mộc Duệ Thần luôn muốn bắt buộc cô bé… Mà bởi vì, cậu ta chỉ muốn bảo vệ
bé con cứng đầu, từ sáu tuổi nó đã lập kế hoạch bảo vệ cô nhóc, ngay cả việc
hủy diệt cơ ngơi của Mộc gia nó cũng không tiếc…
Nếu là
anh thì anh có làm được như thế không?
Khẽ lắc
đầu, ngáp dài một cái, anh vươn vai đi tới khoang của thuyền trưởng: “Lên
đường, bắt đầu công việc…”
*************
“Giận
à?”
Mộc Duệ
Thần cởi áo khoác, nhìn Ngải Ái ủ rũ trên ghế, tay nắm lấy công tắc ngồi xuống
cạnh cô, cúi đầu hỏi
“Không”,
Ngải Ái không ngẩng đầu, “Em chỉ đang nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây”.
“Chuyện
gì?”
“Chuyện
bị anh bắt đến New York rồi em muốn chạy trốn, chuyện trong đêm mưa cả hai
chúng ta làm tổn thương nhau, chuyên…” Cô đặt tay lên bụng. “Chúng ta từng làm
mất con”.
Mộc Duệ
Thần thở dài. “Đều là lỗi của anh”.
“Đúng
thế, là lỗi của anh”. Cô lẩm bẩm. “Tất cả đều là lỗi của anh”.
Mộc Duệ
Thần biết cô vẫn còn giận liền ôm chầm lấy cô, đẩy đầu cô vào ngực, dỗ dành an
ủi như em bé. “Vậy em nói cho anh biết lỗi của anh ở đâu, anh sẽ sửa”.
“Anh…
giấu em rất nhiều chuyện…” Ngải Ái dựa đầu vào ngực anh. “Những huyện hồi nhỏ
anh làm vì em, những chuyện anh làm để bảo vệ em, tại sao em không biết gì
hết…”
“Ừ.”
Anh
không phản bác, mải mê ngửi hương thơm trên người cô, hôn một cái lên vành tai.
“Anh sẽ sửa”.
Ngải Ái
thấy ngưa ngứa, bật cười khanh khác. “Không đùa nữa, trên người anh đang có vết
thương, anh nghỉ ngơi đi”.
“Anh
ổn”. Anh buông cô ra, lấy cái vật cô đang nghịch trên tay, ném qua một bên.
“Cái này vô dụng”.
“Á…
Không được ném”.
“Nó
chẳng có tác dụng gì đâu”. Mộc Duệ Thần giải thích. “Anh đoán Bắc Minh Hàn sẽ
nghĩ cách để tiếp cận đảo, mối quan hệ giữa anh và chú Tụng trước giờ cũng không tệ nên chú ấy đã báo cho anh biết việc Bắc Minh Hàn muốn hợp
tác, anh đã giao cho người của anh gỡ được hơn phân nửa số bom, thứ này chỉ là
đồ chơi Mộc Dịch Triệt dùng để lừa mọi người”.
“ý của
anh là!”. Ngải Ái nhìn nụ cười trong veo của Mộc Dịch Triệt che miệng cười.
“Trên đảo chỗ bãi cát không có bom phải không, anh bắt tay với Mộc Tụng cùng
Mộc Dịch Triệt diễn một vở kịch”.
“Đúng
vậy, những khối bom chỉ được đặt bên trong tòa thành cổ kính, ông nội nghe được
tin chắc chắc sẽ vào trong cố thủ, cho nên… Anh chỉ đặt bom ở những vị trí có
thể để hủy diệt một vài thứ, chứ không có ý định giết người vô tội, huống hồ
muốn hủy diệt Mộc gia cần rất nhiều người và cũng có rất nhiều người muốn rời
khỏi Mộc gia không phải sao?”
Ngải Ái
nhìn Mộc Duệ Thần thuật lại, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Cô không
biết anh lại giấu nhiều tâm tư như vậy, có thể trước khi mọi việc diễn ra đúng
như kế hoạch, để thành công, anh buộc phải im lặng để bảo vệ mọi người.
“Anh
luôn nói anh nhẫn nại có hạn nhưng hết lần này đến lần khác lại tha thứ mọi lỗi
lầm của Mộc Lị Vi…”
“Em
ghen à?”. Anh nắm tay cô. “Bởi vì anh nợ cô ta”.
Ngải Ái
ngẩng đầu, khó hiểu.
“Mẹ anh
từng phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy Lị Vi còn nhỏ nhưng lại đứng
ra làm nhân chứng giả vì mẹ anh, hy sinh mẹ ruột của mình để bà ấy chịu hình
phạt của ông nội, vốn dĩ bà ấy rất yếu nên một tháng sau khi nằm trên giường
bệnh thì qua đời”. Mộc Duệ Thần nghiêm túc giải thích. “Chú Giản chưa bao giờ
trách tội anh, ngược lại ông luôn ở bên cạnh anh làm hết nhiệm vụ được gia, đó
là món nợ anh nợ cả nhà họ”.
“Mộc Lị
Vi rất yêu anh phải không?”
“Có lẽ…
Nhưng mù quáng, mù quáng tới mức hy sinh cả mẹ ruột… Hy sinh một thức gì đó để
đạt được tham vọng mù quáng của bản thân”. Mộc Duệ Thần nhìn về phía xa. “Nhưng
anh không thể giết cô ta vì cô là là con gái của Chú Giản”.
Ngải Ái
ôm cổ anh, chợt nhận ra anh thật khác, đây là một Mộc Duệ Thần mà cô chưa hề
biết.
“Bên
trong Mộc gia không có ai tốt, và anh là kẻ xấu xa nhất. Chính anh đã nói với
em như vậy mà…”
Ngải Ái
vuốt ve gương mặt anh, vờ vĩnh giận. “Anh xạo quá. Mộc Duệ Thần, anh đối xử với
tất cả mọi người rất tốt nhưng tại sao lại không cho em thấy con người thật của
anh, khiến em luôn hiểu lầm anh… Anh là đồ ngốc, đại ngốc”.
“Có
ngốc cũng được”. Mộc Duệ Thần cốc đầu cô một cái. “Chỉ cần ngốc không bằng em
là được”.
Ngải Ái
giận dỗi. “Sao anh lại nói như vây?”
“Anh
nói anh ngốc hơn em thì sao có thể bảo vệ em được, đồ ngốc”.
Anh phì
cười rồi buông Ngải Ái ra. “Anh phải đến phòng thuyền trưởng theo dõi tình
hình, có người đang chờ chúng ta ở phía trước”.
“Có
phải…”
“Bắc
Minh Hàn.”
Nói
xong, Mộc Duệ Thần đứng dậy, khoác áo vào đi ra ngoài. Nhải Ái trầm tư một lúc
rồi vội đi theo sau.
******************
“Sóng
bị nhiễu.”
Ngải Ái
vừa bước vào khoang của thuyền trưởng liền nghe thấy giọng của Mộc Dịch Triệt.
Đưa mắt
nhìn lên, cô thấy Mộc Dịch Triệt đang ngồi trước máy tính, hai tay gõ như bay
trên bàn phím, mày nhăn nhó. “Phải bắt được sóng ra đa, nếu không chiến hạm sẽ
đi chệch hướng, đây là khu vực có nước ngầm, rất nguy hiểm”
Mộc Duệ
Thần đang đứng cạnh thuyền trưởng nhìn vào màn hình rada, buột miệng. “Hắn đến
rồi”l