“Trong
vòng năm phút phải gỡ được tình trạng nhiễu sóng, nếu không hậu quả rất khó
lường”.
Mộc
Dịch Triệt nói xong, hay tay tiếp tục gõ bàn phím như bay, mày càng nhíu lại.
“Khỉ thật, lại xuất hiện, tín hiệu lại bị nhiễu, rất khó để phá bỏ”.
Ngải Ái
đi đến đứng bên cạnh Mộc Duệ Thần, nhìn vào mìn hình, nói khẽ: “Đúng là Bắc
Minh Hàn rồi”
Có tất
cả ba tàu chiến hạng nặng, có logo của Bắc Minh gia, toàn bộ đều màu xanh lam,
Ngải Ái chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Mộc Duệ
Thần nhìn thuyền trưởng và các nhân viên kỹ thuật trấn an. “Đừng lo lắng, cứ
tiến thẳng về phía trước”.
“Nhưng
bọn họ có ba tàu chiến… Chúng ta chỉ có một…”
“Tiến
thẳng vế phía trước”.
Mộc Duệ
Thần ra lệnh, thuyền trưởng đành im bặt, làm theo chỉ thị lái tàu đi thẳng.
“Shit!”
Ngải Ái
nghe tiếng Mộc Dịch Triệt thấp giọng chửi thề. “Nhiễu sóng quá, tôi cần sự trợ
giúp”"
Tàu
chiến thường được trang bị các loại vũ khí tối tân, từ máy tính điều khiển cho
đến cả một hệ thống hiện đại, thông tin bị nhiễu có thể nói là đòn trí mạng cho
cả hệ thống, nếu không có những kỹ năng cao siêu khống chế rất có thể sẽ gặp
nguy hiểm khó lường.
Mộc Duệ
Thần nghe vậy, đang đinh đi tới thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
“Có một
người phụ nữ đột nhập lên thuyền, cô ta đang tiếng vào trong khoang của thuyền
trưởng”.
Tiếng
người báo cáo qua bộ đàm còn chưa xong đã nghe tiếng đá cửa rầm một cái, một
người con gái tóc ngắn mặc đồ đen xông vào, thở hổn hển…
Đó
chính là Thanh Dạ.
“Tôi
cần người trợ giúp”.
Mộc
Dịch Triệt lại nhíu mày kêu to, Thanh Dạ không nói gì ngồi bên cạnh Mộc Dịch
Triệt, kéo máy vi tính về phía mình bắt đầu gõ bàn phím, không để ý đến
mồ hôi trên người đang nhễ nhại. “Tín hiệu bị nhiễu dày đặc, phải phá hủy
ngay”.
“Hãy
tìm nguyên do”
“Giờ
tôi đang xâm nhập vào hệ thống”.
“Giải
mã- -!”
‘Phá
hủy”
“Nhanh
lên”. Mộc Dịch Triệt ra lệnh.
“Tôi
còn nhanh hơn anh”. Thanh Dạ lớn tiếng.
Mộc
Dịch Triệt trừng mắt nhìn cô gái, mặt không rõ thái độ gì. “Đừng giận dữ,
chú ý từng bước”.
“Biết
rồi, tôi quá rành, anh đừng có chõ mỏ vào”.
Có
Thanh Dạ xử lý, chỉ cần ba mươi giây, mọi tín hiệu quấy nhiễu đều bị xử lý, Mộc
Dịch Triệt thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Ngải Ái
bê đồ uống lên cho Thanh Dạ, đưa cả khăn tay, Thanh Dạ chùi mồ hôi trên mặt, má
ửng hồng, uống cạn cốc nước, rồi trừng mắt với Mộc Dịch Triệt. “Anh là đồ lừa
đảo”.
“Sao
tôi lại trở thành kẻ lừa đảo?”
Mộc
Dịch Triệt giật mình, cảm giác gáy mình đang bị dí họng súng vào. “Tiểu Dạ, cô
bình tĩnh lại đi”.
“Tôi
nhìn thấy tòa thành có lửa cháy, đoán đã chó chuyện xảy ra nhưng anh không tới
đón tôi, anh có biết tôi lo lắng cho anh như thế nào không, tôi lo anh đã bị nổ
banh xác nên vội bơi qua xem không ngờ nhìn thấy anh trong tàu chiến bỏ chạy…
May là tôi bám được vào sau con thuyền…
Mộc
Dịch Triệt cười gượng, “Không phải như thế…”
Đúng là
anh đã quên mất Thanh Dạ.
Con bé
này cứ bám dính lấy anh.
“Bơi
qua biển á?” Ngải Ái sợ tới mức hoảng hồn, hèn gì trên người Thanh Dạ ướt nhẹp,
hóa ra đó không phải là mồ hôi mà là nước biển. “Cô có một nghị lực phi
thường”.
“Tôi
nhất định phải giết chết cái tên Mộc Dịch Triệt lừa đảo này, khoảng cách đó có
là gì”.
Mặt
Thanh Dạ đầy lửa giận.
Ngải Ái
ngẩn ra, cô ấy có vẻ rất hận.
“Cậu
chủ, đây là nguyên nhân”.
Thuyền
trưởng nói xong, đưa tay bấm nút lớn màn hình điều khiển.
Chính
giữa màn hình xuất hiện một người đàn ông đang ngồi, trên tay cầm tách cà phê
đang nhàn nhã thưởng thức, đôi mắt màu xanh lam hơi khiêu khích, giọng nói vẫn
ấm áp như trước. “Cậu chủ của Mộc gia, đã lâu không gặp”.
“Bắc
Minh Hàn.”
Mộc Duệ
Thần bình tĩnh. “Có việc gì?”
“Đòi
một người ở chỗ bọn mày”. Bắc Minh Hàn đặt cốc cà phê xuống, đưa mắt nhìn Ngải
Ái rồi chỉ tay, gằn từng tiếng một. “Tôi-muốn-cô-ta”.
Mộc Duệ
Thần trả lời: “Không có khả năng đó”.
Ánh mắt
Bắc Minh Hàn trở nên sắc bén. “Chính mày đã cho người tới phá hủy toàn bộ tư
liệu ở trung tâm nghiên cứu, thả phần lớn các giáo sư, chỉ để lại vài kẻ tâm
thần khiến tao không thu được gì phải không?”
“Có đôi
khi, đó đều là số mệnh, năng lực của Bắc Minh gia chỉ đến thế”. Mộc Duệ Thần
đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mfn hình, giọng nói lạnh như băng nhưng
lại khá bình tĩnh. “Anh nuôi mộng muốn thay đồi Bắc Minh gia nhưng muốn bắt tay
với Mộc gia ư, tôi không cho phép điều đó xảy ra”
“Chẳng
phải mày muốn hủy diệt Mộc gia sao, tao đang giúp mày một tay đấy”.
“Đồ của
tôi tôi muốn hủy lúc nào thì hủy kể cả vứt đi nhưng không tới lượt anh nhúng
tay vào”. Mộc Duệ Thần mỉm cười, giọng nói cứng rắn và kiên quyết.
Mặt Bắc
Minh Hàn biến sắc, anh ta đứng dậy, “Tôi muốn có Ngải Ái”.
“Người
đang ở chỗ tôi, có bản lĩnh thì đến đây”.
Những
câu đối thoại rét lạnh khiến Ngải Ái và Thanh Dạ đều choáng váng. Đây chính là
ông chủ thực sự của Mộc gia, sau này sẽ thống lĩnh toàn bộ người trong Mộc gia.
“Ba tàu
chiến đang chờ ngươi, có bản lĩnh thì đến đi”
Mộc Duệ
Thần cười lạnh lẽo. “Bắc Minh Hàn, chó ngoan không chắn đường”
Phụt!
Màn hình tắt phụt hiển thị lại mặt biển.
Ngải Ái
cảm thấy đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Minh Hàn tức giận như vậy, và đây
cũng là lần đầu tiên cô thấy anh ta trông thật đáng sợ…
********
“Giờ
phải đối phó như thế nào?” Mộc Dịch Triệt đi tới đứng cạnh bên Mộc Duệ Thần,
mặt nặng nề. “Ba tàu chiến, không đùa được đâu”.
Mộc Duệ
Thần trầm ngâm một lúc, quay đầu sang nói. “Hãy nghĩ cách xâm nhập vào hệ thống
của bọ họ, tranh thủ thời gian trong lúc các con tàu hỗn loạn”.
Thanh
Dạ và Mộc Dịch Triệt liếc nhau, không nói gì bắt đầu thao tác trên máy tính…
Các lập
trình kiểu này cả hai đều được học ở Tổ chức sát thủ, huống hồ cả hai nằm trong
top 10 sát thủ nổi tiếng thế giới.
“Nhiều
nhất chỉ có thể tranh thủ được 15 phút, đó là tối đa rồi”.
Mộc
Dịch Triệt lên tiếng trong lúc Mộc Duệ Thần đi tới cạnh thuyền trưởng ra lệnh.
“Hai chiếc thuyền phía sau để bảo vệ, chiếc chính giữa là chủ hạm”
“Rõ”
Sau khi
nhận lệnh, tất cả mọi người đều tập trung cao độ, mặt ai nấy đều căng thẳng
không dám lơ là, tàu chiến không phải đồ chơi, tất cả đều trang bị súng thật
đạn thật, nếu phạm sai lầm sẽ phải bỏ mạng trên biển.
Đùng
đùng!
Hai
tiếng nổ lớn vang lên, Ngải Ái nắm chặt lấy thành ghế, có cảm giác như cả người
đang bị nghiêng qua một bên.
“Ngư
lôi cỡ nhỏ”. Có người vào báo cá. “Được bắn ra từ tàu chiến ở giữa vẫn chưa bắn
trúng thân thuyền chỉ làm chệch hướng đi của tàu”.
“Thay
đổi phương hướng, xác định lại vị trí ra đa, đảm bảo không chệch hướng, tiến về
phía trước”.
Mộc Duệ
Thần ra lệnh, sau đó trấn an. “Đừng lo lắng, cứ cho tàu đi tiếp”.
“Nhưng
nếu phe địch liên tục công kích sẽ bất lợi đối với chúng ta…”
Mộc Duệ
Thần không trả lời, chỉ nhếch môi mỉm cười. “Chúng ta chỉ cần canh đúng thời
gian”
Ngải Ái
nhìn về phía phía, vừa nãy con tàu gặp phải chấn động, không hiểu gì.
Cô đi
đến bên cạnh Mộc Duệ Thần, nhìn vào màn hình đếm giờ. “Năm, bốn, ba, hai, một”.
Chữ một
vừa bật ra liền nghe thấy tiếng nước chảy, mặt biển đang yên tĩnh đột ngột dữ
dội, chiến hạm ở bên trái đột ngột gặp một trận lốc xoáy, đi chệch hướng và
không thể không dừng lại để định vị lại tuyến đường an toàn.
Mộc Duệ
Thần kinh ngạc nhìn Ngải Ái: “Anh bắt đầu thấy hối hận vì đã nói em ngốc”.
Ngải Ái
nhếch môi cười, quay đầu nói với Thanh Dạ đang làm nhiễu hệ thống của chiến hạm
bên phải. “Thanh Dạ dừng lại, cứ để nó đi”.
Thanh
Dạ kinh ngạc, dừng mọi động tác.
“Sao
thế?” Mộc Dịch Triệt không hiểu. “Từ lúc nào Ngải Ái lại có thể chỉ huy được
cậu, Mộc Duệ Thần, cậu để vậy được à?”.
“Ừ”,
Mộc Duệ Thần không phát biểu ý kiến gì, “Cô ấy thích là được”.
“Mười
lăm, mười bốn, mười ba…”. Ngải Ái bắt đầu trò chơi đếm ngược. “Tám, bảy, sáu”.
“Thanh
Dạ, cô có hiểu gì không??”
Mộc
Dịch Triệt bất đắc dĩ nhún vai, “Sao tôi mù tịt”.
Thanh
Dạ khinh bỉ nhìn Mộc Dịch Triệt liếc mắt một cái, ý bảo có vậy mà cũng không
biết.
Mộc
Dịch Triệt kinh ngạc nhìn Thanh Dạ, ánh mắt kia hiển nhiên là muốn hỏi, Tiểu
Dạ, vậy cô biết ư”.
“Cũng
không rõ lắm”.
Thanh
Dạ bình tĩnh nói làm Mộc Dịch Triệt gục mặt xuống bàn.
“Tốt”.
Rào
rào, mặt nước lại ầm ĩ tung bọt trắng xóa vây quanh chiến hạm khiến nó tiến
thoái lưỡn nan.
“Chính
là mạch nước ngầm”. Thuyền trưởng kêu lên. “Này cô, sao cô có thể phán đoán
chính sách được vị trí có mạch nước ngầm, một nhân tài đường biển”.