Lúc
tỉnh dậy, không thấy Mộc Duệ Thần đâu cả nên dĩ nhiên chỉ có Mộc Giản và Mộc Lị
Vi tiễn Ngải Ái.
Mộc Lị
Vi lái xe chở Mộc Giản và Ngải Ái tới sân bay, sau đó đi qua cửa soát vé, đưa
cô tới tận chỗ ngồi trên máy bay, Mộc Giản dặn dò cô vài điều về lộ trình. Lúc
máy bay cất cánh, Ngải Ái vẫy tay với Mộc Giản qua cửa kính và nhìn thấy Mộc Lị
Vi mỉm cười đắc ý.
Cô chợt
nhớ lại số thuốc mà cô ta đưa cho cô, vẫn còn ba ngày nữa mới hết liều nhưng cô
đã để quên ở biệt thự. Nhìn những vết thương trên người mình đã tan biến, cô
cũng chẳng đắn đo nữa.
Nhưng
khó hiểu ở đây là nụ cười trên môi Mộc Lị Vi cứ như là vừa đánh thắng trận
chiến trở về. Vẻ mặt vô cùng đắc thắng.
Máy báy
bắt đầu cất cánh, Ngải Ái nhắn tin cho Thang Tiểu Y:
“Cưng
ơi, mai bọn mình được gặp nhau rồi!”
Sau đó
cô tắt máy, nhắm mắt lại.
Một lực
lớn đẩy bật cô về phía sau, cô liền mở mắt ra nhìn máy bay đang bay trên bầu
trời cách mặt đất cả vạn dặm.
Cô ghé
mắt nhìn ra ngoài ô cửa, tự nhủ với lòng mình, dù sao đi nữa mình cũng vẫn phải
về.
Trải
qua mười mấy tiếng đồng hồ máy bay mới hạ cánh. Lúc đó cũng đã rạng sáng ngày
hôm sau.
Ngải Ái
uể oải bước xuống máy bay, nói cảm ơn với phi công rồi quay người đi tới sảnh
sân bay.
Vì là
rạng sáng nên trong airport departure terminal khá vắng vẻ. Cũng không muốn làm
phiền Thang Tiểu Y nên Ngải Ái một mình kéo va ly bước nhanh ra khỏi sân bay.
Cô bước
rất nhanh, do mệt mỏi nên không mắt cứ ríp cả lại.
Bịch!
Cô vừa va phải một người.
Chưa
kịp ngẩng đầu lên đã rơi vào trong vòng ôm quen thuộc. Giọng nói của anh ấy
vang vang trên đầu cô, khàn giọng:
“Tiểu
Ái…”
Giọng
nói này?
Ngải Ái
đột ngột ngẩn đầu lên, đối diện với khuôn mặt của một người Anh.
Những
đường nét trên mặt rất cân đối, đặc biệt là đôi mắt xanh thẳm luôn chiếu ra tia
sáng ấm áp, đôi môi gợi cảm dường như rất hợp với từng góc cạnh của gương mặt,
đẹp tới mức không tìm được điểm nào để che.
“Bắc
Hàn!”. Cô đưa tay che miệng, la lên, mặt lộ vẻ vui mừng. “Tại sao anh lại ở
đây?”
“Là
thần giao cách cảm đấy!”. Bắc Hàn nở nụ cười cuốn hút. “Anh có cảm giác Tiểu Ái
đang trở về nên quyết định phải để người đầu tiên em gặp là anh. Vì thế… anh đã
đến đây”.
Ngải Ái
thả tay xuống, ánh mắt kỳ quái:
“Em đã
nói là ngày mai mới tới cơ mà”. Do không muốn Thang Tiểu Y ra đón nên cô đã cố
tình nói chệch thời gian.
Bắc Hàn
khẽ lắc đầu, đôi mắt xanh lam hiền hòa:
“Vì anh
rất hiểu em”
Cô nhìn
anh mỉm cười:
“Nếu
anh đã hiểu em như vậy thì chắc cái gì cũng không qua mắt được anh nhỉ”
Bắc An
âu yếm vuốt tóc cô:
“Để anh
kéo hành lý của em cho!”
Anh ôm
vai Ngải Ái, kéo hành lý của cô đi ra khỏi sảnh.
Mới đi
được vài bước, Ngải Ái đột ngột dừng lại. Nhìn cánh tay anh đang ôm vai cô, cô
nói:
“Chúng
mình…không thể đi như thế này…”
Đôi mắt
xam lam của Bắc Hàn lộ vẻ thích thú, rút tay lại:
“Năm
năm qua chúng ta đều thế này, sao lúc này em lại tỏ ra xa cách với anh?”
Ngải Ái
cười gượng. Đúng là quen biết Bắc Hàn đã năm năm có thể nói cô coi anh như anh
trai, như là người thân của cô vì anh luôn bảo vệ cô, giúp đỡ Thang Thang, đối
xử rất tốt với cô. Cô chưa bao giờ quên điều đó. Nhưng không hiểu sao giờ thấy
Bắc Hàn ôm mình, cô lại có cảm giác rất lạ.
“Hay em
đã có bạn trai?”. Anh chợt nhỏ giọng hỏi.
Cô bối
rối xô anh ra:
“Sao
cơ. Đừng có nói linh tinh. Mà chuyện đó cũng không liên quan tới anh”.
“Có!”.
Bắc Hàn cốc một cái lên trán cô. “Từ khi em bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời
anh, tất cả những người con gái khác đều tưởng em là của anh nên không ai dám
lại gần. Do em mà anh phải chịu cảnh độc thân rồi đây!”
Nhìn
anh cười, Ngải Ái nhận ra trong đôi mắt xanh lam của anh thoáng qua vẻ cô đơn.
“Làm gì
có bạn trai nào đâu. Anh không được nói bậy bạ. Em mệt quá rồi, anh nhanh đưa
em về nhà đi?”
Bắc Hàn
nhìn cô, miệng nở nụ cười khó hiểu.
Bé ngốc
đi chơi vui vẻ. Chào mừng em đã trở về trong vòng tay anh.
Bước
mấy bước về phía trước nhưng lại không thấy có tiếng bước chân đi theo mình,
Ngải Ái quay người lại nhìn Bắc Hàn la lên:
“Bắc
Hàn?”
“Ừ!”
Anh
bước nhanh tới bên cạnh cầm tay cô:
“Chúng
ta về nhà thôi!”
Ngải Ái
giơ tay lên đập anh một cái:
“Không
được đâu! Thang Thang giờ đang ở nhà em. Em không muốn làm phiền cô ấy. Để mai
về đi!”
Bắc Hàn
nắm chặt tay cô, mỉm cười:
“Vậy
tới nhà anh đi!”
Ngải Ái
đã ở Mỹ làm gì, Bắc Hàn một câu cũng không hỏi. Đầu Ngải Ái đã nghĩ ra vô số lý
do nghe qua có vẻ sẽ tin ngay nhưng Bắc Hàn mải tapah trung lái xe, trông anh
khá suy tư. Chỉ có lúc dừng lại trước cột đèn đỏ, quay qua hỏi:
“Bé
ngốc, em mệt thì nên ngủ đi. Lúc nào đến nhà anh sẽ gọi em dậy”.
Sau đó,
anh kéo cho ghế thấp xuống, Ngải Ái nhắm mắt lại nhưng không ngủ.
Nhìn
đường phố ồn ào tấp nập bên ngoài cửa xe, Ngải Ái chợt nhận ra mình đang cách
Mộc Duệ Thần cả nửa vòng trái đất, xa tới mức không thể nào có thể tưởng tượng
nổi.
Nửa
tiếng sau, xe tới trước nhà Bắc Hàn. Đó là một căn biệt thự nhỏ, có biển hiệu
màu trắng viết chữ của miền bắc, trong sân trồng hoa cỏ. Mặc dù đã khuya rồi
nhưng phòng khách vẫn sáng đèn.
Ngải Ái
bước xuống xe hỏi:
“Dì vẫn
chưa ngủ hả anh?”
“Mẹ
nghe anh nói Tiểu Ái đã về nên bắt anh phải nhanh chóng đi đón em. Mẹ còn nói
chừng nào chưa đợi được em thì không ngủ được”.
Bắc Hàn
mở cốp xe lấy va ly rồi để tài xế lái xe vào trong gara. Sau đó anh đưa Ngải Ái
vào trong phòng khách, vui vẻ nói:
“Mẹ anh
rất quý em, vẫn nhắc em suốt!”
“Dì
nhắc em ạ?”. Ngải Ái cười hì. “Em có mua ít đặc sản biếu dì. Còn dì quý em chắc
do em dễ thương đấy. Hì hì”.
Bắc Hàn
bật cười:
“Mẹ rất
muốn em trở thành con dâu của mẹ đấy, hiểu chưa?”