“Hì hì…
Ặc!” Ngải Ái bối rối, hích vào người Bắc Hàn. “Anh đừng đùa nữa. Coi chừng em
nghỉ chơi với anh bây giờ”.
“Trước
đây nói với em câu đó em đâu có ý kiến gì”. Anh thở dài. “Sao giờ nhìn em giống
như bị người khác cướp mất trái tim”.
“Không
cần anh phải lo!”
Ngải Ái
chạy vù vào trong phòng khách nhìn thấy mẹ Bắc Hàn đang ngồi trong phòng khách
thấp thỏm.
“Dì ơi,
Tiểu Ái đã về…”
Cô nói
to rồi chạy tới ôm bà:
“Dì ơi,
con nhớ dì muốn chết… Hic hic … Sườn xào chua ngọt, thịt viên, cá hồ Tây trộn
dấm… Huuu… sắp chết nè dì”.
“Trời
ơi Tiểu Ái, con nhớ dì hay nhớ mấy món dì nấu hả. Con bé này, tự nhiên lại đi
Mỹ làm gì. Con có biết gì nhớ con lắm không?”. Dì Bắc ôm Ngải Ái hào hứng nói,
mắt liếc về phía Bắc Hàn. “Nhà dì còn có người ngày ngày như phát khùng. Nếu dì
và trường không gây áp lực với nó thì giờ chắc nó đang đi phát tờ rơi tìm con ở
Mỹ đấy…”
“Mẹ!”
Bắc Hàn đặt hành lý xuống từ tốn cắt ngang lời của dì Bắc. “Tiểu Ái mệt lắm
rồi. Mẹ đừng ôm cô ấy chặt quá làm cô ấy không thở được”.
“Chậc.
Trong mắt con chỉ có con dâu mà quên mất mẹ rồi à”.
Dì
Bắc cố tình trêu chọc Bắc Hàn rồi buông Ngải Ái ra.
“Phòng
dì dọn rồi đấy. Để Bắc Hàn dẫn con lên nhé. Mai dì sẽ nấu nhiều món ngon cho
con ăn”.
“Ye!
Con cảm ơn dì!”
Ngải Ái
mỉm cười quay người đi theo Bắc Hàn lên cầu thang.
Trước
đây mỗi lần đến nhà Bắc Hàn, dì Bắc thường hay đùa như thế riết cô cũng quen và
dì Bắc yêu thương cô như con gái trong nhà… nhưng giờ có sự xuất hiện của Mộc
Duệ Thần khiến cô thấy không được tự nhiên như trước nữa.
Bắc Hàn
đưa Ngải Ái vào phòng, để hành lý xuống rồi đóng cửa lại. Chỉ có hai người ở
trong phòng nên Ngải Ái hơi lúng túng, sợ anh sẽ hỏi về Mộc Duệ Thần.
“Bắc
Hàn… Em… Em hơi mệt. Em muốn nghỉ ngơi… Anh có thể…”
Cô lắp
bắp nói né tránh ánh mắt của anh”.
“Tiểu
Ái, em đến Mỹ làm gì, gặp ai anh cũng sẽ không hỏi”. Đôi mắt Bắc Hàn tĩnh lặng
như hồ nước. “Vì…”
Anh
bước tới đứng trước mặt cô để cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy cô.
Anh đột
ngột cúi người, đặt đôi môi lên trán cô.
“Liệu
chúng mình…. có còn giống trước đây không?”
Một nụ
hôn nhẹ nhàng in trên trán cô. Lúc Bắc Hàn nhìn Ngải Ái, thấy cô đứng bất động
như bức tượng.
Đôi mắt
màu xanh lam nhìn cô đầy lo lắng:
“Anh
làm em sợ sao?”
“À…có…”.
Ngải Ái cúi đầu. “Do… em không quen lắm”.
Anh cúi
đầu xuống, mái tóc nâu lướt nhẹ qua má cô. Mắt anh nhìn cô không chớp, khoảng
gần một phút sau đó Bắc hàn đứng thẳng người, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc của
cô.
“Thôi
được rồi… Em về là tốt rồi. Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon”.
Ngải Ái
sửng sốt. Một lúc sau mới lúng túng gật đầu. “Dạ”.