Lúc Bắc
Hàn đi ra khỏi phòng, Ngải Ái thở hắt ra. Đã ba giờ sáng nhưng cô vẫn không
thấy mình uể oải.
Bước
tới cửa sổ, Ngải Ái hít vào thật sâu mùi hoa cỏ ngoài vườn, suy nghĩ một lúc
rồi cầm điện thoại nhắn một tin ngắn ngủn. Đúng ba chữ.
Tôi đến
rồi.
Sau đó
tìm tới số Mộc Duệ Thần nhưng ngón tay lại ngập ngừng trên nút gửi đi…
Mình có
nên thông báo cho cậu ta mình đã đến nơi?
Mà
thôi, dù sao mình cũng quyết định không quay lại nữa.
Cô tắt
tin nhắn, tắt luôn điện thoại, nằm xuống giường hít sâu rồi thở ra, bắt buộc
bản thân phải ngủ đi. Vì ngày mai cô còn phải khỏe như voi để còn đi gặp Thang
Thang cho cô nàng thấy cô khỏe mạnh như thế nào.
*************
Trong
biệt thự Mộc gia, Mộc Giản dẫn một loạt các cô gái tới trước phòng đọc sách gõ
cửa, khẽ nói:
“Cậu
chủ, những cô gái chủ tịch đưa tới đã đến”.
“Vào
đi!”
Giọng
nói lạnh lùng vang lên. Mộc Giản mở cửa, quay lại gật đầu với các cô gái kia
rồi dẫn vào trong.
Mộc Duệ
Thần ngồi trước bàn ngẩng đầu lên nhìn các cô gái đứng ở cửa. Có khoảng mười
mấy người còn rất trẻ.
Mộc gia
khi lựa chọn người đều chú trọng đến các điều kiện bẩm sinh nên nhìn qua rất
tốt chỉ có điều tất cả các cô gái đều cúi đầu có vẻ mặt lo sợ.
Mộc
Giản đi tới bàn báo cáo:
“Cậu
chủ, ông chủ lại thúc giục. Tôi đành phải dẫn các cô bé tới…”
Mộc Duệ
Thần gật đầu, lạnh lùng nhìn các cô bé, thờ ơ ra lệnh:
“Ngẩng
đầu lên!”
Các cô
bé từ từ ngước mặt lên nhìn Mộc Duệ Thần. Ánh mắt không còn sợ hãi nữa mà dần
dần tỉnh táo lại khi nhìn thấy người mà các cô phải phục vụ đẹp trai phong độ,
cảm giác bị ép buộc cũng vơi đi vài phần.
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn và ác ảm. Anh đứng phắt dậy, sải chân
bước ra cửa.
“Chú
giản, dẹp hết cho tôi”.
“Nhưng
thưa cậu chủ, tôi sợ nếu còn tiếp tục như thế này, ông chủ sẽ tự mình đến biệt
thự, lúc đó càng không ổn”.
Mộc
Giản vội vàng giải thích, giơ tay cản Mộc Duệ Thần, ánh mắt khẩn thiết:
“Cậu
chủ, tôi biết cậu chủ thấy có lỗi với Ngải tiểu thư, nhưng đây là mệnh lệnh của
cả dòng họ…”
“Chú
Giản, chú đang nói gì? Chuyện này không liên quan tới cô ấy”.
Mộc Duệ
Thần thấy chán chường và bực bội. Anh quay đầu trừng mắt nhìn đám các cô gái
thấy một cô bé có dáng người nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo giơ tay chỉ thẳng
vào:
“Hôm
nay là cô”.
Cô bé
kia hoảng hốt ngước mặt lên vừa kinh hãi vừa sợ sệt. Cô gật đầu rồi run rẩy lê
bước đi theo Mộc Duệ Thần lên cầu thang.
Trong
phòng đọc sách chỉ còn Mộc Giản và các cô gái còn lại. Mộc Giản nói:
“Cậu
chủ không phải là người đáng sợ như các cô tưởng tượng. Cậu chủ không giống với
những người trong dòng họ. Các cô đừng sợ, hãy chuẩn bị tinh thần. Vì có mỗi
ngày tiếp theo, các cô rất có thể sẽ được cậu chủ chỉ đích danh đề phục vụ…
Đừng lo lắng nữa”.
Các cô
gái ngu ngơ vội gật đầu.
Sau đó
Mộc Giản sai người giúp việc đưa các cô gái về phòng của họ. Cả nhóm liền tản
ra.
Đang
phân vân không biết có nên tới phòng cậu chủ thăm dò thì cửa chính mở ra. Mộc
Lị Vi bước vào lê dép lê từ từ tới gần.
“Cha à,
sao rồi? Cậu chủ chon được người rồi ạ?”
“Ừm!”.
Mộc Giản nghiêm túc nói. “Cha thấy đây là điều cậu chủ không hề mong muốn. Ông
chủ nóng vội quá mức. Dù gì cậu chủ cũng chỉ mới mười tám tuổi”.
“Ông
chủ lúc mười tám tuổi đã quan hệ với hàng tá các cô gái”. Mộc Lị Vi nheo mắt
cười. “Còn có cách nào khác nữa đâu cha vì yêu cầu của các vị đứng đầu người
phải có dòng máu chính thống. Dòng họ tồn tại năm trăm năm đều phải chấp hành
cái tập tục đó”.
“Haiz…”
Nhìn
Mộc Giản thở dài, Mộc Lị Vi lại cười.
“Cha,
tổ tiên nhà mình đời đời phục vụ cho Mộc gia. Cha đã từng muốn thay đổi điều đó
chưa?”
“Thay
đổi là sao?”. Mộc Giản quay mặt sang nhìn cô. “Lị Vi, con đang âm mưu để có
được cậu chủ à? Sao con vẫn chưa tỉnh ngộ ra? Con phải biết rằng con và cậu chủ
không thể nào được”.
Mộc Lị
Vi bĩu môi, đôi mắt xanh biết thoáng vẻ ưu tư.
“Ngay
cả cha cũng nói với con như vậy, chẳng lẽ cha cũng nghĩ con thuộc nhóm người vô
liêm sỉ? Hay là cha vẫn còn tin rằng các vị đứng đầu sẽ cho chúng ta bất kỳ thứ
gì chúng ta muốn?”
“…”
Mộc
Giản suy tư không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời chói mắt bên ngoài ô cửa
sổ. “Cha chỉ tin một mình cậu chủ…”
Mộc Lị
Vi nắm chặt hai lòng bàn tay.
“Được
rồi. Con sẽ nghe lời cha, đi theo con đường mà cha chọn. Con phải đi kiểm tra
sức khỏe của các cô gái kia. Cha làm gì thì làm đi”.
Mộc Lị
Vi tươi cười quay người đi nhưng ngay sau đó nụ cười trên môi cô ả biến mất.
************
Trong
phòng, Mộc Duệ Thần đi nhanh tới ghế nệm rồi ngồi xuống, gác cả hai chân lên
lạnh lùng nhìn cô bé đi theo anh.
“Cởi
ra!”. Giọng nói ra lệnh không mấy cảm tình.
Cô bé
mặc một bộ vest trắng, vừa nghe anh nói nước mặt liền trào ra run rẩy khóc thút
thít.
Mộc Duệ
Thần lạnh nhạt trước thái độ của cô bé, bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.
Cô bé
ngước đôi mắt đẫm nước, đáng thương nhìn Mộc Duệ Thần.
“Tại sao
lại chọn tôi… Tôi chỉ mới có mười bảy tuổi…”
Mười
bảy tuổi.
Anh
nhìn cô bé kia không chớp mắt, nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy cũng với dáng vẻ
như thế này.
Mười
bảy tuổi và giờ đã năm năm trôi qua nhưng mặt vẫn ngây thơ như trước. Anh hơn
một lần tự hỏi không biết liệu có phải bé con đã hai mươi mấy tuổi rồi không.
Anh
nhìn cô bé run rẩy, mở miệng trả lời:
“Cô
muốn biết vì sao tôi chọn cô?”
Cô bé
gật đầu.
“Vì…cô
rất giống cô ấy… run rẩy một cách đáng yêu”.
Cả
người cô bé kia càng run lẩy bẩy. Không biết người mà anh ta vừa nhắc tới là
ai. Nhưng đứng trước sự uy nghiêm và khí thế bức người của Mộc Duệ Thần, cô bé
đành phải đi tới trước mặt anh, tuột váy rớt xuống đất.
Cơ thể
thiếu nữ mơn mởn lộ ra trước mắt anh.
“Tôi…
Tôi biết rồi!”
Cô bé
quỳ xuống bên cạnh ghế nệm, giơ đôi tay run rẩy ra… lần tới dây nịt trên lưng
quần của anh…