Trong
gara có mấy chiếc siêu xe đẹp rực rỡ nhưng cô chẳng quan tâm, chọn đại một
chiếc màu đen. Cô vừa đẩy cửa xe ra thì có vài người lái xe đi tới để cô chọn.
Cô do dự một lát rồi chỉ tay vào một người nhìn có vẻ gầy yếu. Ông này có thể
giúp cô chạy trốn.
Chú
Giản và cô ngồi hàng ghế sau. Xe xuống núi rồi đi vào thành phố sầm uất náo
nhiệt, người người qua lại đông đúc. Chú Giản ngồi một bên liến thoắng chỉ trỏ
giới thiệu cho cô.
Ngải Ái
nhìn qua cửa sổ nhìn thấy quảng trường, giơ tay chỉ:
“Chú
Giản, dừng xe lai. Tôi muốn đi dạo ở đây!”
Xe dừng
lại, Mộc Giản và người lái xe cẩn thận theo sát Ngải Ái, đi cách cô khoảng ba
mét. Ngải Ái cầm bánh rải cho đám bồ câu, cầm bình nước trái cây đi một vòng
quanh đài phun nước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài, âm thầm quan sát tứ phía.
Chỉ cần
có bất kỳ động tĩnh gì là Mộc Giản và người lái xe sẽ chạy tới ngay nên cô
không được manh động.
Nhìn từ
xa, có một bà mẹ người Trung Quốc đẩy xe nôi đi tới, sau đó chỉ ghế dựa hỏi
Ngải Ái bằng tiếng Anh:
“Tiểu
thư, tôi ngồi đây được chứ?”
Ngải Ái
gật đầu, người phụ nữ ấy liền ngồi xuống bên cạnh cô. Cô này khá đẹp, da trắng
nõn, có một nốt ruồi đỏ tươi sau gáy.
Bà mẹ
trẻ vừa dỗ em bé vừa tán gẫu với Ngải Ái, sau đó chớp mắt hỏi:
“Tiểu
thư, có phải cô đang gặp rắc rối? Có cần tôi giúp gì không?”
Ngải Ái
nhìn lướt qua hai người đang theo dõi mình đứng cách đó không xa, than thở:
“Đúng
là tôi đang gặp rắc rối nhưng chị không giúp tôi được đâu. Cảm ơn chị”.
“Tôi
biết hai người đứng đằng kia đang theo dõi cô và tôi có ý này”. Người phụ nữ
nói nhỏ. “Từ quảng trường này đi về phía nam sẽ có một con đường nhỏ vắng vẻ
thông với một quảng trường khác. Nếu không phải là người thông thạo mọi ngóc
ngách ở đây rất khó biết, lát nữa tôi sẽ…”
Ngải Ái
gật đầu mỉm cười thốt ra bằng tiếng Trung:
“Cảm ơn
chị!”
Người
phụ nữ kia cũng cười:
“Ồ, hóa
ra cô là người Trung Quốc. Nếu sớm biết tôi đã nói chuyện với cô bằng Tiếng
Trung và không dùng ngoại ngữ rồi”.
Ngải Ái
lắc đầu mỉm cười chưa kịp nói tiếp thì bà mẹ trẻ bất ngờ đứng dậy, ôm đứa bé
đang khóc mếu máo la lên:
“Help
me… Help me…”
Đứa bé
càng khóc ré lên. Có rất nhiều người đi đường vây quanh lại, xung quanh cô và
bà mẹ trẻ chẳng mấy chốc đã xuất hiện một đám đông. Ngay lúc đó, Ngải Ái không
nhìn thấy hai người kia đâu cả, cô gật đầu một cái với người phụ nữ đó rồi co
chân chạy như bay theo hướng cô ấy đã chỉ và không hề quay đầu lại.
Chạy
tới con đường nhỏ ở ngã tư, sau đó chạy tới một quảng trường khác mới dừng lại,
quay lại đằng sau, không thấy có ai đuổi theo.
Cô nhẹ
nhõm ôm ngực thở ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói thầm:
“Cảm ơn
trời, cảm ơn đất. Tôi trốn được rồi!”
“Đừng
cảm ơn trời đất, bé con. Người cô phải cảm ơn là tôi!”.
Trong
góc tối phát ra một tiếng nói vang vang.
Người
đó cao lớn từ từ bước ra ngoài ánh sáng. Đôi môi nhếch lên cười ngạo nghễ, rất
nhanh chóng, anh ta đã đứng trước mặt cô.
“Đúng
rồi… Chính là anh!”. Ngải Ái lạnh xương sống lùi lại đằng sau.
“Nếu
không phải tôi thì làm sao cô có thể chạy thoát khỏi tay Mộc Duệ Thần”. Anh dựa
lưng vào tường, đôi mắt một mí liếc cô một cái. “Tôi nghĩ, cô cũng nên báo đáp
tôi… vì tôi đã cứu cô chứ nhỉ?”
*************
Mộc
Dịch Triệt.
Đây là
tên khiến Ngải Ái phải rùng mình.
Cô nhìn
Mộc Dịch Triệt đang bước từng bước lại gần, liền giơ tay ra ngăn cản:
“Cứu
tôi? Anh muốn gì anh nói đi?”
“Cô
tưởng tự dưng ở đâu nhảy ra một bà mẹ trẻ tốt bụng giúp cô thoát khỏi nguy hiểm
hả? Ngây thơ quá đấy”. Mộc Dịch Triệt cười nhạt. “Hôm qua vừa biết tin bé con
đến tôi đã lái xe tới để gặp cô nhưng rất tiếc lại không gặp được. Cho nên hôm
nay tôi nghĩ ra cách này để cứu cô khỏi tay nó để chúng ta được gặp nhau”.
Ngải Ái
cau mày nhìn chằm chằm Mộc Dịch Triệt.
“Anh là
anh họ của Mộc Duệ Thần, tại sao lại muốn giúp tôi?”
“Bởi vì
tôi rãnh rỗi”. Anh nhún vai. “Hôm qua cửa nhà Mộc Duệ Thần không mở ra để tôi
vào nên anh họ tôi đây rất tức giận, và hậu quả nghiêm trọng của việc đó là tôi
quyết định cướp nô lệ của nó. Ha ha! Tôi rất muốn nhìn bản mặt tức giận của Duệ
Thần”.
Ngải Ái
nhìn anh chàng tự tin kiêu ngạo trước mặt, hừ lạnh.
“Anh
quá ngây thơ rồi đấy!”
Tiếng
cười của Mộc Dịch Triệt im bặt, lạnh lùng nhìn Ngải Ái trong góc tường.
“Quảng
trường này có rất nhiều thành phần du côn bạo động, cô không nhìn thấy có rất
nhiều tên đang nhìn cô chằm chằm à? Nếu không có tôi đứng với cô ở đây thì cô
chết chắc rồi”.
Ngải Ái
giật mình đảo mắt nhìn xung quanh mới nhận ra có khá nhiều nhóm người đứng ngồi
đang lia mắt nhìn mình, nhìn vào mắt họ là biết có ý đồ.
“Giờ
anh muốn thế nào?”
“Tôi
muốn biết cô rốt cuộc có khả năng gì mà khiến Mộc Duệ Thần năm năm rồi vẫn muốn
bắt cô”. Mộc Dịch Triệt lại bật cười. “Tối nay có một bữa tiệc từ thiện,
tôi đang cần dắt theo bạn gái. Cô hãy đi cùng tôi. Sau bữa tiệc, tôi sẽ thả cô
về”.
“Có vậy
thôi á?”. Ngải Ái kinh ngạc, yêu cầu này không quá đáng so với những yêu cầu
của Mộc Duệ Thần.
“Hay cô
muốn nhiều hơn?”. Mộc Dịch Triệt nheo mắt. “Tôi không có hứng thú với cô. Tuy
nhiên nếu cô muốn thì tôi có thể chiều cô một lần”.
Anh ta
đột ngột cúi đầu xuống, ghé sát tai cô bỡn cợt:
“Kỹ
thuật của tôi tốt hơn hẳn thằng nhóc Mộc Duệ Thần lông vàng. Cô có muốn thử
không?”
Ngải Ái
nghiến răng, nhắm thẳng chỗ giữa hai chân của Mộc Dịch Triệt mà đạp, mắng sa
sả:
“Cút
ngay!”
Mộc
Dịch Triệt né qua một bên, không hề tức giận, trái lại còn mặt dày cười cợt như
một tên lưu manh:
“Bé căm
tức thằng nhóc kia thì cũng đừng làm tổn thương anh, hay do thằng nhóc kia chưa
thỏa mãn bé nên bé cáu kỉnh với anh?”
Cô tức
giận thở hộc hơi, mắt nhá lửa:
“Đủ rồi
đấy, anh là cùng một ruột với Mộc Duệ Thần. Cút! Tôi không cần anh giúp đỡ vẫn
có thể về được”.
“Tự cô
về?”
Mộc
Dịch Triệt không cười nữa, hừ một tiếng:
“Mộc
Duệ Thần có khả năng phong tỏa cả sân bay để tìm một đứa con gái đấy. Mong rằng
cô vừa đến sân bay sẽ không bị cảnh sát trục xuất đến biệt thự của Mộc gia… Cô
không đồng ý thì thôi… Bé con, gặp lại sau nhé!”
Mộc
Dịch Triệt quay người ung dung đi vào ngõ tối sau đó biến mất. Ngải Ái nhìn
thấy đám người du côn kia bắt đầu đứng dậy đi về phía cô.
Một cô
gái Trung Quốc tóc đen xinh đẹp đi một mình vào quảng trường vắng vẻ này như
một miếng mồi ngon của bầy sói hổ đói khát. Ngải Ái nắm chặt hai tay, rủa thầm
trong lòng rồi co chân chạy về hướng Mộc Dịch Triệt đi lúc nãy.
“Mộc
Dịch Triệt, chờ tôi với!”