Dịu Dàng Yêu Em

Chương 105: Chương 105: BỎ TRỐN [4]




Người con gái dưới thân anh nằm ngay đơ như khúc gỗ ngủ say như chết, miệng còn chảy cả nước miếng.

Anh cảm thấy nằm trên cô nàng như cô thật mất mặt, càng thở gấp vì tức.

Điều đó như đang tra tấn anh tới phát điên.

Vốn chỉ định chuốc cho cô say khướt rồi hàn huyên tâm sự làm thơ sau đó gửi trả lại cho Mộc Duệ Thần. Bây giờ, anh bắt đầu thấy hối hận vì ép cô uống say.

“Đi cùng với người ngốc mình cũng sẽ làm những chuyện ngốc nghếch quả không sai, tôi mới ở với cô có mấy tiếng mà tôi thấy đầu óc tôi ngu đi rồi đây”. Mộc Dịch Triệt nói nhỏ, tát nhẹ vào mặt Ngải Ái. “Bé con, cô mở mắt cho tôi”.

“A…”

Ngải Ái gạt tay anh ra, chun mũi tiếp tục quay đầu ngủ.

“Mấy con mũi… Tránh chỗ khác…”

Muỗi! Mắt Mộc Dịch Triệt run run, hai tay vỗ liên tiếp vào má Ngải Ái. “Đứng dậy đi! Anh đây không có hứng với một xác chết”.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Mấy cái tát vào má Ngải Ái làm cô quơ tay loạn xạ sau đó mở to mắt hét:

“Á Á Á! Ai tát vào mặt tôi! Cút đi! Cút đi! Mấy con muỗi chết tiệt!”

Hét xong, lại ngả người ngủ tiếp.

Mộc Dịch Triệt chán nản văng tục, sau đó hai tay tiếp tục vuốt ve đùi cô. Làn da mịn màn quyến rũ như thế này thật mê người.

Nhìn cô ngủ say sưa, anh cúi xuống cắn một cái vào tai.

Nhiều năm quan hệ với khá nhiều gái đẹp, Mộc Dịch Triệt biết cách làm thế nào để một người phụ nữ trở nên sexy và kinh nghiệm…

Anh liếm vành tai cô, sau đó hà hơi thổi vào làn da mềm mại.

Ngón tay lần mò vào trong nơi nhạy cảm, nhẹ nhàng cởi xuống…

Ngải Ái vẫn ngủ say như chết, còn ngáy thành tiếng.

“Shit!”

Mộc Dịch Triệt buông Ngải Ái ra ngồi thẳng dậy, quơ chai rượu tu ừng ực. Chưa từng có người con gái nào khiến anh thấy thất bại như thế này. Số người đẹp muốn phục vụ anh một đêm có thể xếp đầy cả con phố và cũng có ai được anh phục vụ tận tình như cô bé này.

Nghe có tiếng rục rịch sau lưng, Mộc Dịch Triệt quay đầu lại.

Ngải Ái ôm chiếc áo khoác của Mộc Dịch Triệt, chảy nước miếng nói mớ:

“Tôi… ăn… sườn xào chua ngọt… chẹp chẹp…”

Nước miếng cô chảy dài trên chiếc áo khoác hàng hiệu Armani…

“Không ngờ khẩu vị của thằng nhóc Mộc Duệ Thần lại đặc biệt như vậy. Nó mà coi trọng cô bé này sao?”. Mộc Dịch Triệt đứng dậy, gài lại nút áo, cười lạnh. “Tệ quá!”

Rồi anh cúi xuống chống tay lên thành ghế nhìn khuôn mặt Ngải Ái.

“Nhưng bất hạnh cho nó… Cô nhóc nô lệ này… Làm cho mình thích thú”.

*************

Lúc Ngải Ái tỉnh dậy, gáy đau như sắp rớt ra khỏi cổ. Ngồi dậy nhận ra mình đang ngồi cạnh ghế lái trong một chiếc xe ô tô, cô làu bàu rồi đưa hai tay lên di trán.

Ngón tay còn chưa chạm vào trán thì một bàn tay to đã đặt ngón cái lên thái dương của cô xoa nhẹ.

Cô quay đầu qua nhìn thấy đó chính là Mộc Dịch Triệt, người âm mưu chuốc say cô.

“Bỏ cái tay anh ra!”. Ngải Ái lùi ra xa, gạt tay anh, vẻ mặt căm ghét. “Đừng có làm bộ mèo khóc chuột”.

“Bé con, em đừng thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy chứ. Phản ứng của em lúc nãy khác mà”. Mộc Dịch Triệt dựa lưng vào ghế, thái độ thản nhiên. “Hai chúng ta đã phối hợp rất ăn ý, trông em rất mãn nguyện, sao giờ lại trở mặt với anh. Em thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy”.

“Anh nói cái gì?”

Ngải Ái phải mất một lúc mới hiểu hết mấy câu anh chàng nói, lật đật túm quần áo mình kiểm tra.

Quần áo đều nguyên si, da dẻ cũng chẳng có mấy vết bầm tím này kia như cái hồi bị Mộc Duệ Thần cắn mút, ngẩng đầu nói:

“Anh đừng có gạt tôi. Giữa tôi và anh vốn chẳng có chuyện gì xảy ra”.

“Em bất tỉnh nhân sự sao nhớ được chuyện đã xảy ra? Nhìn em lúc say rượu đẹp mê hồn, nếu nhóc Thần nhìn thấy em khiêu gợi như thế chắc ghen tức lắm… Ha ha ha”

Nhìn Mộc Dịch Triệt biểu đạt sự tự tin bằng tràng cười phá lên, Ngải Ái nhếch môi cười.

“Tôi không phải con ngốc. Này anh, tôi năm nay hai mươi hai tuổi rồi nhé. Nếu chuyện đó xảy ra với lần đầu tiên, chắc chắn tôi sẽ có cảm giác. Đằng này tôi chỉ say rượu, không có ngốc, anh tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi hả?”

Anh nhướng mày nhìn Ngải Ái:

“Lúc thì thông minh đột xuất, lúc thì ngốc nghếch, cô thật quái dị”.

“Cảm ơn anh đã khen. Tôi rất vinh dự”. Ngải Ái ngang bướng nói lại.

Mộc Dịch Triệt quay đầu nhìn về phía trước, gương mặt đẹp trai của anh hiện lên vẻ bí hiểm:

“Lần đầu tiên… A ha ha ha”.

Ngải Ái quay đầu qua cửa xe:

“Tôi không muốn ngồi đây trao đổi với anh về chuyện đó!”

“Thằng nhóc không hề đụng vào cô, sao nó không đi làm hòa thượng đi nhỉ?”

Ngải Ái mím môi không nói gì.

Mộc Dịch Triệt nhìn đồng hồ đeo tay, nhấn ga cho xe chạy nhanh về phía trước.

“Còn năm phút nữa bữa tiệc từ thiện sẽ bắt đầu. Bé con, chúng ta đi thôi!”

“Năm phút hả? Anh đi chậm chút đi, muốn chết à?”

“Đó là một ý hay. Cô chết thì tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm”.

“Á…! Chậm lại đi… Á, coi chừng tông phải xe kia… Trời ơi! Anh vượt đèn đỏ. Đừng có lái sát đuôi xe khác! Á Á. Tôi mà bị tai nạn rồi chết sẽ biến thành ma hiện về bóp cổ anh. Mộc-Dịch-Triệt. Anh là đồ biến thái!”

Chiếc Ferrari màu bạc lao như bay trên khắp cả ngả đường sáng choang ở New York. Trong tiếng gió ù ù có tiếng hét điếc tai của con gái:

“Mộc Dịch Triệt, anh là đồ biến thái, biến thái, biến thái, biến thái…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.