Trong
lúc Ngải Ái hoảng hốt thì đã bị ba cô nàng chuốc tới mấy cốc rượu. Đây là lần
đầu tiên cô uống rượu nên cảm thấy dạ dày mình như muốn bốc cháy, tay chân mềm
nhũn không chút sức lực ngồi trên ghế nệm, các cô nàng kia càng tấp rượu tới
tấp. Đầu óc cô bồng bềnh, mơ màng như sắp ngủ.
“A…”
Lại một ly rượu đỏ được đưa tới môi sau đó là những bàn tay mịn màng trắng trẻo
giữ cô ép cô uống ly rượu đó.
“Sếp,
em được mười ly. Anh hứa phải giữ lời đó nha”.
“Sếp
Mộc, em tám ly nha”.
“Còn em
chín ly…”
Các
nàng bắt đầu quay sang Mộc Dịch Triệt làm nũng.
Mộc
Dịch Triệt lắc lắc rượu đỏ sóng sánh trong ly, ánh mắt bất ngờ thay đổi, ném ly
rượu xuống đất. Chiếc ly lăn lăn mấy vòng rồi bắn rượu ra thảm, nhanh
chóng bị hút hết vào trong sạch sẽ không còn dấu vết.
Ba cô
nàng đang tranh luận om xòm liền im bặt, khó hiểu nhìn mặt Mộc Dịch Triệt: “Sếp
Mộc…”
“Tôi
muốn các cô phục vụ cô ấy uống rượu chứ không phải là chuốc rượu cô ấy”. Anh
quay mặt sang, tóc mái bồng bềnh che khuất ánh mắt không thể nhìn ra được thái
độ của anh.
“Tôi
đếm đến ba, cút hết cho tôi”.
“Sếp
Mộc, còn kim cương…”
Rút thẻ
vàng ra ném xuống đất.
“Cầm
đi, cút!”
Ba cô
nàng cuống quít cầm chiếc thẻ hớn hở chạy ra ngoài. Trên thế giới chỉ có vài
chục người sở hữu chiếc thẻ này mà phải là những người thuộc tầng lớp quý tộc
hoặc ông chủ của những tập đoàn lớn sở hữu khối tài sản kếch sù. Đây là thẻ
Đây là
thẻ VIP dành riêng cho Mộc gia, hay nói cách khác, ai quẹt thẻ này không chỉ
mua được kim cương mà còn có thể mua được cả tòa nhà chọc trời.
Chỉ có
thể là Mộc gia mới giàu thế.
Mộc
Dịch Triệt dứng dậy, từ từ bước tới phía trong góc, giữ cổ áo của Ngải Ái:
“Bé say
rồi ư?”
Trong
mơ màng, Ngải Ái ôm lấy tay anh rồi bừng tỉnh:
“Xem ra
Mộc Duệ Thần phải đánh giá cao anh”. Gạt tay anh ra, Ngải Ái loạng choạng đứng
dậy.
Bịch!
Cô ngã
sấp xuống ghế nệm.
“Ah…
đau quá… Đau!”
Mắt
nhắm mắt mờ, đầu óc chếnh choáng nhìn người trước mặt rất quen nhưng không nhớ
ra là ai, Ngải Ái lảo đảo đứng dậy đẩy Mộc Dịch Triệt:
“Anh là
ai vậy… Sao xô tôi ngã… Đau quá… Đau quá… Ai…”
“Mới có
mấy ly rượu mà đã say thế này, không có sức chiến đấu, không có sức phản kháng,
lại ngốc nghếch, dễ bị đánh bại quá…”. Hừ mộ tiếng, Mộc Dịch Triệt khoanh tay
đứng nhìn Ngải Ái đang nằm dài trên ghế nệm. “Thông minh sành sỏi như Mộc Duệ
Thần sao lại giữ cô bên cạnh?”
Ánh mắt
chợt lóe lên tia sáng, Mộc Dịch Triệt thả tay xuống cau mày:
“Bé vô
dụng như vậy, anh đã giúp bé thoát khỏi tay nó mà bé cũng không thích ở với nó
đúng không?”
Ngải Ái
nằm trên ghế nệm cựa quậy lảm nhảm:
“Mộc
Duệ Thần, thằng nhóc thối tha, tránh ra, tôi muốn về nhà, mẹ phải về nhà…”
“Coi
như bé đồng ý với anh rồi nhé. Anh không mạnh bạo với bé đâu”.
Mộc
Dịch Triệt cười khẩy, cởi áo khoác, rồi đặt tay lên dây nịt.
“Để anh
giúp bé giải tỏa. Bé phải biết một điều thằng nhóc kia không thích hàng đã qua
sử dụng, sau này chắc chắn sẽ bỏ rơi bé… Anh giúp bé hoàn thành nguyện vọng…
Nhớ phải cảm ơn anh… Bé con”.
*************
“Chủ
tịch, Giản tiên sinh gọi điện. Nói có việc khẩn cấp”.
Trong
phòng hội nghị rộng lớn, thư ký khom người nói với cậu con trai phong độ ngồi
giữa phòng rồi đưa điện thoại cho anh.
Mộc Duệ
Thần cầm điện thoại lên, hỏi ngắn gọn:
“Chú
Giản, có chuyện gì?”
“Cậu
chủ, Ngải tiểu thư đã bị người khác đưa đi”.
“Ai?”
“Sợ
rằng đó là Mộc thiếu gia”.
Mộc Duệ
Thần đăm chiêu một lúc rồi giao phó:
“Ừm.
Tôi biết. Cứ như vậy đi”.
“Nhưng
thưa cậu chủ… Không sai người đuổi theo sao? Cứ để Mộc thiếu gia đưa Ngải tiểu
thư đi”.
“Đừng
lo!”. Mộc Duệ Thần nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói anh biểu lộ sự tự tin và
bình tĩnh cực kỳ. “Tôi muốn cô ấy tự quay về”.
Mộc
Giẩn ngẩn người ở đầu dây bên kia, mỉm cười:
“Vâng,
tất cả mọi chuyện đều nghe theo cậu chủ”.
Đặt
điện thoại lên bàn, ánh mắt sắc bén của Mộc Duệ Thần chỉ thoáng qua mấy giấy
rồi bình thản ngay sau đó, nhìn xuống dưới mỉm cười. “Hội nghị tiếp tục!”
Xửa lý
công việc đâu ra đấy, gặp rắc rối vẫn vững vàng, anh chỉ có một mục tiêu duy
nhất là làm sao để tối đa hóa lợi nhuận của Mộc thị.
Những
ánh mắt bên dưới lộ vẻ tán dương cậu con trai đó, vui vẻ có, ngưỡng mộ có, hầu
như không có ai ghen tị.
Mà
không, đó sắp không phải là cậu con trai nữa, mà là một người đàn ông thực thụ.
Bởi vì tổng giám đốc, chỉ còn vài ngày nữa là trưởng thành – đủ mười tám tuổi.
*************
Mộc
Dịch Triệt cởi dây nịt ném xuống đất, hấp tấp cúi người bế cơ thể mềm mại của
Ngải Ái. Cô gái này thật mềm mại, cả người nhẹ tênh. Anh ôm cô, cô nép vào
người anh bấu víu, hơi thở của cô như hương hoa lan nhè nhẹ lướt qua má anh,
sau đó lan tỏa vào trong lòng.
Làn da
trắng nõn, lấp ló dưới làn váy ngắn là đôi chân dài mượt mà, mắt Mộc Dịch Triệt
nhìn lướt qua từ trên xuống dưới và thấy lưỡi mình khô khốc như khát nước.
Muốn
một cô nàng chủ động đã là chuyện của ngày xưa. Bây giờ, anh rất có hứng thú
với cô gái như thế này.
Anh
cười khì, đặt cô nằm xuống ghế nệm, sau đó xốc váy lên, vuốt ve cặp đùi mịn
màng…
Cảm
giác này làm cho người ta muốn nghiện…
Bàn tay
lấm tấm mồ hôi, cả người nóng bừng, hơi thở bắt đầu nặng nề như dây cung sắp bị
kéo đến đứt, anh gầm nhẹ.
“Chết
tiệt, cơ thể đàn bà không phải chưa đụng vào, hôm nay thế này thật mất mặt”.