“Tôi
không phải bé con!”
“Có tôi
ở đây! Anh ta chẳng dám làm gì chị đâu”
Lòng
Ngải Ái rung lên.
Quay
sang nhìn Mộc Duệ Thần, bàn tay của cậu vẫn còn đặt lên mái tóc của cô, đôi mắt
tĩnh lặng như nước hồ, cô có thể nhìn thấy mình trong đó.
“Tôi…”.
Cô mấp máy môi, gật đầu! “Tôi rút lại lời lúc nãy!”
“Ừ!”
Mộc Duệ
Thần mỉm cười, đưa tay ra:
“Đưa
đây!”
“Cái
gì?”
“Tay!”
“Hả!”
“Nghe
lời!”
Như bị
ma xui quỷ khiến, răm rắp nghe theo Mộc Duệ Thần, Ngải Ái đưa tay mình
ra.
Mộc Duệ
Thần chỉ là một cậu bé nhưng bàn tay lại to.
Cậu nắm
tay cô, bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình.
Rất ấm
áp.
Có một
dòng suối mát lạnh chảy vào trong lòng…
Mộc Duệ
Thần nắm tay cô, mặt thản nhiên đi xuống mấy bậc cầu thang, đường đường chính
chính đi qua anh chàng đô con kia rồi tiếp tục đi thẳng.
Người
đàn ông đó ấy thế là không hề nhìn qua một cái.
Bởi vì
Mộc Duệ Thần trông rất giống một thiên sứ.
Đi được
một lúc, Mộc Duệ Thần mới quay sang nói:
“Quên
nói với chị, ưu điểm lớn nhất của chị là – kìm chế tốt!”
Cậu
ngừng một lúc rồi nói tiếp:
“Tôi
luôn ghét sự phiền phức, nên có nô lệ như chị tôi thích”.
A!!!!
Lửa
giận trong lòng Ngải Ái bỗng chốc bùng lên như ngọn lửa trên cánh đồng cỏ.
Cô nắm
chặt tay, ngẩng đầu nhìn trời hét lên:
“AAAAAA!”