Mộc Duệ
Thần trước sau vẫn cười rất tươi. Ngải Ái vác bộ mặt xám xịt đi theo sau Mộc
Duệ Thần vào cửa hàng bánh ngọt rồi ngồi xuống ghế mây. Cô vẫn trừng mắt nhìn
cậu hầm hè.
Một
nhân viên phục vụ đi tới trước mặt cả hai:
“Xin
hỏi hai bạn dùng gì?”
“Hai
dĩa bánh flan, một dĩa bánh ngọt và hai ly kem”. [Sorry cả nhà, tên của những
loại bánh này không rành lắm, edit từ bản convert không qua bản tiếng Trung,…
Để hồi nào tới đọc bản tiếng Trung xem thử là bánh gì rồi sửa sau nhé].
Mộc Duệ
Thần không đọc menu, dựa lưng vào ghế, đọc cho cô bé nhân viên ghi chép. “Nhanh
chút nhé!”
Nụ cười
của cậu ta từ trước tới giờ đều tỏa nắng, cho nên Ngải Ái nhìn vẻ mặt của cô bé
kia với ánh mắt không hề giấu diếm sự say mê.
Cô khịt
mũi, liếc mắt nhìn Mộc Duệ Thần. Thằng nhóc này vẫn hút hồn con gái như thế
đấy.
Thật
chẳng ra làm sao!
“Cho cô
ấy bánh kem phô mai”. Mộc Duệ Thần lên tiếng thay Ngải Ái.
“Tôi
không ăn!”. Giọng chắc nịch như đinh đóng cột, Ngải Ái sờ sờ túi tiền. “Tôi no
rồi, không ăn gì hết!”.
Giỡn
chơi không hà! Đây là cửa hàng bánh ngọt sang trọng, Mộc Duệ Thần miệng sư tử
ngoạm một cái là hết, cô sẽ tình nguyện chịu đựng.
“Không
sao!”.
Mộc Duệ
Thần nói xong, gật đầu với cô bé nhân viên.
Ngải Ái
còn muốn nói nữa nhưng Mộc Duệ Thần đã liếc mắt một cái khiến mọi lời muốn nói
đều mắc kẹt ngang cổ sau đó thì chui tọt xuống bụng.
Những
dĩa bánh vừa mang lên, Mộc Duệ Thần tấn công ngay.
Cho dù
là sau này hay là tương lai gần, Ngải Ái thề rằng, cô rất ít khi nhìn thấy một
Mộc Duệ Thần nhiệt tình như thế này, món bánh ngọt này chỉ là một trong số ít
thứ cậu ta thích.
Cái
bánh kem, nhìn rất bắt mắt, mùi thơm cuốn hút.
Nhưng
Ngải Ái ăn vào lại thấy chẳng có vị gì.
Đồng hồ
đeo tay chỉ bảy giờ tối, muộn giờ làm thêm rồi nhưng có đến còn hơn không đến.
Đi làm
thêm rất vất vả nhưng nội tiền thuốc men và nằm viện của Mộc Duệ Thần cũng đã
tiêu hao không ít tiền tiết kiệm của cô. Trước mắt khoản tiền học phí trở thành
gánh nặng lên vai cô.
Nếu
không tranh thủ làm thêm cật lực, cô sợ rằng Mộc Duệ Thần và cô sẽ phải ăn
không khí để mà sống qua ngày.
Ngẩng
đầu nhìn cửa hàng bánh ngọt cao cấp, lòng Ngải Ái buồn bực mãi không thôi. Cô
buông nĩa, nói với Mộc Duệ Thần.
“Tôi
phải đi làm!”
“Không
được!”
“Tôi
muốn đi làm thêm, nếu không không thể nuôi nổi cậu!”. Làm như tôi muốn nuôi cậu
lắm á thằng nhóc chết tiệt này!
Mộc Duệ
Thần ngẩng mặt lên, miệng dính vết bơ của bánh. Đôi mắt đen lướt qua, miệng
không còn cười nữa, cau mày:
“Người
con gái của tôi không cần phải nuôi tôi!”
“Sặc!”
Cô có
cảm giác đầu mình bị đá đập vào nên mới nghe nhầm.
Người
con gái của tôi…