“Là thế
này nè…”. Ngải Ái hừ một cái, quay người ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần, giơ
một ngón tay lên. “Tôi chỉ làm mẫu một lần này nữa thôi đấy. Cậu mà còn không
tiếp thu thì đừng trách tôi nói cậu ngốc”.
Có lần
cô không giải ra một bài toán khó đau khó đớn thế mà thằng nhóc giải bằng bảy
cách, làm giáo sư phải ngớ người vì sự thông minh đột xuất của cô.
Mà sao
lúc này nó lại chập chạp thế cơ chứ?
Cô hục
hặc ho khan mấy cái rồi đặt hai tay lên vai Mộc Duệ Thần:
“Lần
này cậu phải học được đấy nhé!”
Rồi cô
từ từ nhích tới gần cậu…
Khi môi
vừa chạm vào đôi môi cậu, cô bắt đầu thấy hoảng.
Miệng
Mộc Duệ Thần nhếch lên cười rất tươi, Ngải Ái nhắm mắt lại vẫn có thể thấy
được.
Thằng
nhóc bất ngờ đưa đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô. [Miêu
tả cảnh hôn… kỹ lưỡng thế này thấy rùng mình ớ… ]
Và rồi
cứ thế mút lấy môi như thể muốn hút tất cả hơi thở, oxi bên trong miệng cô.
Ngải Ái
mở to mắt, bàn tay đặt trên ngực cậu, lúng túng ú ớ trong cổ họng.
Oxi
trong lồng ngực vơi dần, thôi thúc cô phải há miệng ra để hô hấp.
Nhưng
môi vừa hé mở, thằng nhóc liền tận dụng cơ hội đẩy lưỡi vào trong miệng mải mê
nút lấy lưỡi cô.
Cứ quấn
quít lấy nhau… Mãi không buông…
Mọi suy
nghĩ trong đầu Ngải Ái dần tan biến, cô chỉ biết mình đang được Mộc Duệ Thần ôm
vào lòng, mọi thứ đều của Mộc Duệ Thần, hơi thở, không khí xung quanh…
Mộc Duệ
Thần… Mộc Duệ Thần… Cả thế giới dường như chỉ còn mình cô và cậu ta…
Rất lâu
sau…
Cậu
buông cô ra, nhìn say sưa:
“Đây
mới gọi là hôn, biết chưa bé con?”
Ngải Ái
ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên, ôm ngực thở hộc hộc, nhìn đáng yêu tới mức người
khác muốn nuốt cô luôn vào bụng.
Cô nhìn
ánh mắt bỡn cợt của Mộc Duệ Thần, nổi nóng.
Cô thụi
ngay một cú đấm vào đúng vết thương trên ngực cậu:
“Cậu
trêu tôi?”