Mộc Duệ
Thần la oái, túm được tay cô, giữ chặt:
“Chị
giận hả?”
Ngải Ái
giận dữ, đưa tay kia lên đấm đấm vào ngực cậu:
“Cậu
biết hết, rõ ràng cậu biết hết lại còn muốn tôi dạy cho cậu. Cậu dám trêu tôi?”
“Tôi
không có mà!”. Vẻ mặt cậu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. “Nếu tôi nói dối thì tôi
đã không cắn chị, làm cho cho chị bị đau. Tôi không cố ý”.
Ngải Ái
rụt tay lại, muốn lùi ra đằng sau.
“Cậu
ngồi đó mà nói nhảm. Thả tôi ra. Tôi phải đi nấu cơm”.
“Ừ!”.
Mộc Duệ Thần buông tay cô ra, để cô đứng dậy.
Rồi cậu
lẽo đẽo đi theo cô vào trong nhà bếp.
Mặt
Ngải Ái tối thui.
“Cậu
đừng như bóng ma bám đuôi tôi thế. Tôi đi nấu cơm, không có chạy đâu mà cậu
lo”.
“Ừ!”
Cậu trả
lời, đứng dựa lưng vào cửa nhìn Ngải Ái làm việc, ánh mắt sâu thẳm khó đoán ra
cậu đang nghĩ gì.
“Bé
con!”
Cô
không quay đầu lại, tiếp tục xào nấu.
“Chuyện
gì?”
“Không
có gì!”
Một lát
sau…
“Bé
con!”.
Cô quay
lại, liếc cậu một cái:
“Rốt
cuộc là có chuyện gì?”
“Không
có gì!”
Phát
điên lên mất! Rất muốn lật nồi. Thằng nhóc này rõ ràng đang phá đám.
“Đi ra
ngoài, đi ra ngoài! Đừng ở đây vướng chân vướng tay tôi”. Cô đẩy đẩy lưng cậu
ra phòng khách. “Cậu đừng đứng đây mà gọi ma”
Mộc Duệ
Thần khẽ mím môi, cũng không nói gì nữa, yên lặng ngồi trong phòng khách chờ
cô.