Cô bưng
đồ ăn lên đặt trên bàn, toàn những món đơn giản. Dĩa rau xanh, cơm chiên chứng.
Hai người cùng ngồi ăn. Không ai nói với nhau câu nào.
Lúc dọn
chén bát, cô có cảm giác bị nhìn chằm chằm không rời.
Rửa
chén xong, Ngải Ái ra khỏi nhà bếp vẫn thấy Mộc Duệ Thần đang nhìn mình thấy
hơi rùng mình.
“Cậu
bữa nay bị sao vậy?”. Cô đưa tay sờ trán cậu. “Ốm à? Hay vết thương chảy máu”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt lưu luyến.
Ngải Ái
bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ.
“Cậu…
cậu bị sao thế hả?”
“Mặc dù
đã hứa với chị là hôm nay không ôm chị nhưng tôi muốn nuốt lời”. Cậu dang tay ôm
cô vào lòng. “Ái Ái…”
“Cậu…
cậu vừa gọi tôi là gì? Ái Ái ư… Cậu gọi tôi là Ái Ái?”. Ngoại trừ người mẹ đã
mất của mình, chưa có ai gọi mình như thế. Nghe thật trầm trầm, cứ như sắp phải
xa nhau đến nơi…
“Mộc
Duệ Thần”. Cô thấy khó hiểu. “Cậu thật kỳ lạ!”
“Ừ”
Cậu cúi
đầu:
“Chị
phải nhớ giao ước giữa chúng ta. Đừng có quên”.
Giao
ước… Giao ước gì nhỉ? Cô rất muốn nhớ nhưng lại bị Mộc Duệ Thân hôn đến choáng
váng nên chẳng nhớ được gì.
Một nụ
hôn sâu…
Cậu rời
môi cô khẽ nói:
“Coi
như tôi đang thực hành bài dạy của chị nên chị không được nổi cáu. Và điều quan
trọng nhất là chị phải nhớ cho kỹ… mùi vị của tôi”.
Bé con…
Tôi sắp phải đi rồi…