Sau nụ
hôn sâu tận đó, Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ và không ra nữa.
Ngải Ái
ngồi ngẩn ra trên ghế sofa, mắt mơ màng nhìn vào chiếc đèn neong, ôm gối trong
tâm trạng rối rắm.
Đầu óc
cô ngập tràn hình ảnh của Mộc Duệ Thần.
Đôi mắt
ngông cuồng lỳ lợm, miệng thường nhếch lên thành một đường cong kiêu ngạo…
Cậu ta
ôm cô khiến cô quyến luyến hơi ấm…
Cậu ta
hôn cô làm cho cô nhớ nhung hơi thở ấy…
Hơi thở
của Mộc Duệ Thần dường như đã ăn sâu vào trong máu của cô, lan tỏa ra khắp mọi
ngóc ngách trong cơ thể…
Chết
thật!
Say mê!
Ngải Ái
ngả đầu, ném gối ôm xuống đất, tắt ti vi, nằm trên sofa nhìn trần nhà.
Từ lúc
nào… Từ lúc nào Mộc Duệ Thần lại quan trọng với cô đến thế?
Bị cậu
ngược đãi, bị cậu chế nhạo, bị cậu bắt nạt… Nhớ lại, cô cảm thấy lòng
mình ấm áp và nóng nổi, lại còn cười vu vơ…
Tại sao
lại thế này? Tại sao lại thế này cơ chứ?
Rắc
rối! Vò vò đầu… Nhéo má! Lăn qua lăn lại…
…
Khò
khò…
Cô quay
sang, thấy một vòng tay ôm cô từ phía sau. Chính xác là Mộc Duệ Thần, cái thằng
nhóc mà cô vừa thương vừa ghét.
“Cậu ra
lúc nào?”. Cô quấn quấn lọn tóc rồi lọt luôn xuống đất nhưng vẫn nhìn cậu ta
đầy ngưỡng mộ.
“Chị
đang làm gì vậy?”. Cậu lui người, nhìn xuống. “Chị lăn xuống đất làm gì?”
Ngải Ái
ồ lên một tiếng, lồm cồm ngồi dậy.
Cô nhìn
Mộc Duệ Thần cả người sạch sẽ lại thấy ghét ghét, giọng điệu vẫn y chang mọi
khi.
Không
bình thường chỉ có mình cô…
“Đứng
lên đi! Chị phải đi ra ngoài với tôi!”. Cậu ra lệnh.
Ngải Ái
đứng dậy, phủi phủi đồ hỏi:
“Cậu
phải đi đâu à?”