“Chị
quên là tối nay có hẹn à?”. Cậu đi tới bàn rồi ngồi xuống. “Lúc tan học!”
Cô ngẩn
ra:
“Hẹn
với Thang Thang?”
Cậu
không nói gì, chỉ cười.
Tay
Ngải Ái chơ vơ giữa không trung rồi buông thả…
Đầu óc
cô mông lung… Tại sao Thang Thang lại đến? Và tại sao cậu ta lại hào hứng thế
kia… Cô thấy buồn…
Nhìn
mặt cô u ám, cậu hỏi:
“Chị bị
làm sao vậy?”
“À,
không có gì!”
Ngải Ái
cười tươi rồi chạy vào trong phòng ngủ thay quần áo.
Cô nhìn
mình trong gương, hai mắt thê lương, tay trái nắm chặt mép áo.
Rồi cô
vuốt vuốt mép áo, tự nói với mình trong gương:
“Ngải
Ái, mày tỉnh ra đi… Mộc Duệ Thần là con mày… Không ai được cướp đi!”
Buổi
tối. Thang Tiểu Y đến, mắt đỏ hoe. Ngải Ái biết cô nàng đã khóc nguyên cả một
buổi chiều, khóc tới mức sưng vù cả mắt.
Thang
Tiểu Y túm tay Ngải Ái lắc lắc:
“Tiểu
Ái, tớ sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cậu nữa. Hiện giờ tớ cảm thấy
tội tớ thật nặng. Tớ muốn chuộc lỗi với cậu. Cậu cứ mắng mỏ tớ đi, trừng phạt
tớ đi. Hay cậu đánh tớ nhé?”
Ngải Ái
cau mày lùi ra xa:
“Tớ
biết cậu bình thường nhưng mà bây giờ trong cậu rất giống người muốn bị ngược
thân, nhưng tớ lại không muốn ngược cậu”.
Ngải Ái
lại khóc ròng, nước mắt tuôn như thác.
Ngải Ái
không biết phải nói gì.
Lúc
này, Mộc Duệ Thần đi tới bên cạnh cô nàng, chìa khăn giấy ra, vỗ nhẹ lên đầu:
“Nín
đi! Chị ấy không trách chị đâu!”
Giọng
nói dịu dàng hết mức có thể, là giọng nói mà Ngải Ái chưa bao giờ được nghe.
Mặc dù
đó chỉ là lời an ủi của Mộc Duệ Thần giành cho Thang Tiểu Y nhưng lòng cô vẫn
như bị dao đâm một cái.
“Thang
Thang, chẳng phải cậu muốn mời bọn tớ ăn cơm à. Tớ và Tiểu Mộc Mộc sắp chết đói
nè”.
Ngải Ái
tới trước mặt Thang Tiểu Y muốn nắm tay cô nàng.
Nhưng
tay vừa đưa ra thì Mộc Duệ Thần đã nắm tay Tiểu Y trước:
“Đi
thôi nào!”