Tiểu Y
ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần một lúc mới quay sang nhìn Ngải Ái:
“Cậu
không trách tớ thật ư?”
“Ừ!
Ừ!”. Ngải Ái gật đầu cật lực suýt gãy cổ.
Sau đó
cả ba đi tới nhà hàng, Thang Tiểu Y mới vừa nãy thôi còn đau khổ giờ đã cười rõ
tươi.
Cô nhìn
qua Ngải Ái:
“Trời
nóng mà sao cậu mặc nhiều áo thế? Lại mặc cái áo cổ cao này?”
“Tớ… tớ
bị… cảm… lạnh… Hắt… xì ì”.
“Cảm
à?”
Thang
Tiểu Y túm lấy cổ áo Ngải Ái, cô vội né qua một bên:
“Ngoài
bị cảm ra, tớ còn bị muỗi cắn vô số vết nên tớ phải che đi đấy…”
Cô thoáng
nhìn qua “con muỗi” thấy cậu mặt không chút thay đổi thản nhiên như không có
chuyện gì và cũng không nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Sao
bầm tím nhỉ?”. Tiểu Y thấy khó tin. “À, mà sao lúc chiều cậu không đi học? Cậu
bận gì hả?”
Đùng!
Sét đánh!
Ngải Ái
nuốt ực một cái:
“Tớ
chẳng bận gì cả. Tớ chỉ ngồi trên ghế nệm thôi…”
“Cậu
ngồi trên ghế nệm là gì?”. Thang Tiểu Y hỏi. “Cả hai người bọn cậu đều ngồi
trên ghế à? Cả một buổi chiều?”
“Ừ!”.
Cô không nói dối. Đó là sự thật. Chỉ khác là bị Mộc Duệ Thần ôm và ngồi trên
đùi cậu ta…
“Làm gì
có chuyện tẻ nhạt như thế? Tớ ứ tin!”
“À…
thật ra. Tớ dạy cậu ta vài điều…”
Thang
Tiểu Y gật đầu, quyết hỏi tới cùng:
“Cậu
dạy gì thế?”
“Tri
thức cuộc sống”. Coi như kiss cũng nằm trong đó đi!
“À!”
Không có câu hỏi nào nữa. Ngải Ái thở ra nhẹ nhõm.
Lát sau
cô nhìn Mộc Duệ Thần, hừ lạnh trong lòng.
Chỉ tại
thằng nhóc đầu sỏ kia, giờ lại còn sóng vai đi cạnh Thang Tiểu Y cười nói vui
vẻ, để cô tụt lại đằng sau.