Mộc Duệ
Thần và Thang Tiểu Y thản nhiên cười đùa ở phía trước, Ngải Ái lẽo đẽo đi
đằng sau. Cô không nghe rõ cả hai nói gì nhưng cô có thể nhìn thấy được gương
mặt dịu dàng của Mộc Duệ Thần.
Đôi mắt
cô nàng Thang Tiểu Y long lanh như em bé đi bên cạnh Mộc Duệ Thần thật giống
con chim nhỏ.
Ngải Ái
mỉm cười chua chát.
Trời
xẩm tối. Ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh và ánh trăng sáng, cô đứng ở ngã
rẽ thầm nói. Bầu trời đêm đẹp thật. Lâu rồi cô chưa ngẩng đầu nhìn trời như thế
này.
Rồi thở
dài nhìn hai người phía trước vẫn không chú ý tới mình, Ngải Ái dừng lại. Cô
giận.
Đợi một
lúc vẫn không thấy Mộc Duệ Thần và Thang Tiểu Y quay lại tìm mình.
Lại
đứng đợi vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì.
Cô chợt
nhận ra hai người kia thật sự bỏ rơi cô rồi. Cô vội co chân chạy lên phía
trước, chạy theo hướng hai người đó đã đi nhưng không thấy bóng dáng của cả hai
đâu cả.
Chợt có
tiếng kêu cứu vang lên bên tai.
“Á! Cứu
tôi với!”
Tiếng
thét điếc tai ấy Ngải Ái nghe mà rùng mình. Đó là Thang Tiểu Y.
Cô chạy
tới nơi truyền lại tiếng kêu cứu của cô bạn, đó là một ngã tư, càng chạy tới
càng nghe rõ mồn một.
Ngải Ái
chạy lên phía trước đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe Benz màu đen đang nhắm
thẳng vào Mộc Duệ Thần và Thang Tiểu Y.
“Cẩn
thận!”. Cô vừa chạy vừa thét lên.
Mộc Duệ
Thần có vẻ như đã nhìn thấy nên ôm Tiểu Y né qua tránh được chiếc xe Benz điên
cuồng đó.
Chiếc
xe thắng kít, cửa xe bật mở, sau đó là những người mặc đồ đen nhảy ra khỏi xe,
đi nhanh tới, mặt mày dữ tợn, nhìn là biết họ là người xấu.
Mấy
người đó nhanh chóng chia làm hai tốp.
Một tốp
đi tới chỗ Mộc Duệ Thần và Thang Tiểu Y. Tốp còn lại đi về phía cô.
Ngải Ái
lui xuống tường, hét lên:
“Mấy
người, mấy người định làm gì?”.