Cô sợ
quá xây xẩm mặt mày, đứng trong góc tường run lẩy bẩy. Không lâu sau đó, cô đã
bị mấy gã đó vây quanh.
Cô nhìn
về phía Mộc Duệ Thần thấy cậu đang ôm Thang Tiểu Y trong lòng, ra sức đánh đấm
những người mặc đồ đen kia, những cú đấm dứt khoác và linh hoạt lại rất cẩn
thận để không làm Thang Tiểu Y bị thương.
Ngải Ái
nhìn những gã mặc đồ đen đang vây quanh mình, sợ quá, nắm chặt tay hét lên:
“Mộc
Duệ Thần! Cứu tôi với!”
Mộc Duệ
Thần quả nhiên không hề nghe tiếng kêu cứu của cô, đánh gục được những gã mặc
đồ đen trước mặt.
Nhưng
cậu vẫn không chạy tới, chỉ thản nhiên quay đầu nhìn rồi lại quay đi.
Thang
Tiểu Y đứng sau lưng Mộc Duệ Thần mặt tái mét nắm chặt áo cậu, chỉ tay về phía
Ngải Ái:
“Tiểu
Ái… Tiểu Ái đang gặp nguy hiểm… Cứu cậu ấy đi… Cứu cậu ấy…”
“Không
cần cứu!”. Mộc Duệ Thần trả lời, giọng của cậu không lớn những cũng đủ cho tất
cả mọi người đều nghe thấy. “Chị ấy không quan trọng!”
Ngải Ái
bị đám người mặc đồ đen vây xung quanh đang run lên vì sợ nhất thời sửng sốt.
Cô vừa
nghe thấy gì…
Mộc Duệ
Thần…nói…Không cần cứu… Cô…không quan trọng!
Ngải Ái
run rẩy, hai tay bấu vào bờ tường sau lưng lạnh toát, mắt dõi qua vai những kẻ
đó nhìn về phía Mộc Duệ Thần.
Cậu vẫn
không quay đầu nhìn cô, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.
Bên
đường lại vang lên những tiếng thắng kít của những chiếc xe Benz, chắn hầu như
tất cả các ngả đường.
Cửa xe
bật mở, lại là mấy chục gã mặc đồ đen lục tục xuống xe, đứng ở đằng xa. Ngay cả
những người đang vây quanh cô cũng chạy tới chỗ Mộc Duệ Thần và Thang Tiểu Y.
Cơn gió
đêm thổi thốc qua, ánh điện chiếu sáng cả một góc trời. Yên tĩnh tuyệt đối.
Ngải Ái
một mình một bóng đứng trong gốc tưởng thở dốc, miệng không nói được câu nào.
Cô… đã
chính thức bị bỏ rơi…
Dường
như mọi chuyện xảy ra đều không liên quan tới cô.
“Anh
bước ra!”. Mộc Duệ Thần nhìn về chiếc xe đậu ở trung tâm, mắt chiếu ra những
tia sắc bén, quát lớn. “Mộc Dịch Triệt!”