“Thiếu
gia giao nhiệm vụ cho chúng tôi tới tháp tùng cậu, cậu chủ”.
Một
người bước lên, bình tĩnh nói với Mộc Duệ Thần:
“Lão
gia đã trở về nếu phát hiện cậu chủ mất tích, ngài chắc chắn sẽ nổi trận lôi
đình. Thiếu gia biết cậu ở đây nên sai chúng tôi tới đón cậu…”
Anh ta
còn chưa nói xong thì đã thấy nhanh như gió một bóng đen tới trước mặt anh ta.
Không
ai kịp nhìn rõ động tác của người đó, sau đó chỉ thấy anh ta hét lên rồi ôm tay
ngã nhào xuống đất.
Mộc Duệ
Thần sắc mặt không thay đổi, lạnh lẽo nhìn người nằm dưới đất:
“Anh là
Mộc Dịch Triệt?”
Trong
nháy mắt, Mộc Duệ Thần đã bẻ gãy tay người kia. Cả người cậu tản mác ra luồng
không khí lạnh như băng khiến tất cả mọi người ở đó không rét mà run lập cập.
Mọi
người im bặt.
Người
đàn ông kia run sợ nhìn Mộc Duệ Thần, mặt tái xám khẩn khoản rên rỉ:
“Cậu
chủ tha mạng… Cậu chủ tha mạng… Đúng là Thiếu gia sai chúng tôi… Cậu chủ”.
Đùng!
Một
tiếng súng vang lên giữa trời đêm, nghe vang vang!
Người
đàn ông đó ôm ngực ngã quỵ xuống đất.
Máu…
chảy ra lênh láng.
Ngải Ái
run rẩy.
Trong
bóng tối, một cánh cửa xe sáng loáng mở bung ra, một đôi chân cao gầy bước
xuống.
Sau đó,
người đó cao lớn xuất hiện, trên môi điểm một nụ cười, tay cầm khẩu súng lục
màu bạc, đưa mắt nhìn Mộc Duệ Thần:
“Mộc
Duệ Thần, mất tích đã lâu không gặp!”
Đúng
người đó rồi!
Ngải Ái
hoảng hốt! Chính là cái gã nguy hiểm trong đêm đó!