Người
đó sải bước tới chỗ Mộc Duệ Thần, đôi mắt một mí nheo lại cười như không cười.
[Hình như mắt anh ta chỉ hơi híp thôi thì phải. Chơi luôn. Để sửa sau vậy].
Anh ta
đứng nghiêm trang trước mặt cậu:
“Thấy
thế nào. Anh họ đặc biệt tới đón chú. Chú đừng nghiêm mặt như thế, không hay ho
với con gái!”
Anh ta
vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thang Tiểu Y đứng sau lưng Mộc Duệ Thần, nhếch môi
cười:
“Bạn
gái chú?”
Mộc Duệ
Thần liếc mắt nhìn anh ta, trả lời:
“Chuyện
của tôi không cần anh quan tâm. Tôi sẽ tự về. Giờ anh biến đi. Đừng cản đường
tôi!”
Mộc
Dịch Triệt cười phá lên:
“Dĩ
nhiên là anh sẽ không chắn đường của chú. Anh chỉ tiện đường tới đón chú. Mục
đích của anh chính là… con nhỏ kia”.
Anh ta
chỉ tay vào Thang Tiểu Y khiến Thang Tiểu Y run rẩy lùi lại, mắt nhìn về
phía Ngải Ái.
“Mộc
Duệ Thần, sao giống đang quay phim vậy? Em nói đi. Người đàn ông kia chết rồi
ư? Em nói đó không phải sự thật đi. Giờ cứu chị, cứu Tiểu Ái ra khỏi đây đi…”
Ngải Ái
nhìn Thang Tiểu Y ra sức kéo áo Mộc Duệ Thần nhắc nhở sự tồn tại của cô nhưng
thằng nhóc… thằng nhóc lại thờ ơ như không biết, quay mặt đi.
Đây
không phải đang quay phim. Ngải Ái biết rất rõ.
Người
đàn ông kia. Chết rồi!
Không
khí ngập tràn mùi máu tanh này quá quen thuộc với cô. Từng người từng người ngã
xuống đất chết trước mặt cô. Ký ức đau thương ấy quay trở lại xoáy vào trong
đầu óc cô, xuyên cả vào những nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể, bắt buộc cô phải
đau đớn nhớ lại.
Chết…
Là điều cô sợ hãi nhất nhưng cũng là cảnh mà cô nhớ nhất.
Lúc đó,
chỉ còn một mình cô sống sót. Cô độc. Một mình một bóng… Và hiện tại… Cũng đang
một mình một bóng…
Đưa mắt
nhìn Mộc Duệ Thần, cậu đứng đó, đối diện với người đó, không hề sợ hãi.
“Ha ha!
Vì một đứa con gái không đáng giá để hai chúng ta trở mặt nhau. Chú cũng biết
đối với chú và với anh đều không có lợi, không phải sao?”. Mộc Duệ Thần nhún
vai, lấy từ trong túi áo ra một chiếc bình pha lê trong suốt đựng chất lỏng
sóng sánh.
Anh ta
quơ qua quơ lại trước mặt Mộc Duệ Thần cười nói:
“Giữ
lại mạng con nhỏ hay là cho con nhỏ uống cái này?”
Ngải Ái
mở lớn hai mắt, nhìn về phía Mộc Duệ Thần cầu cứu:
“Cứu
Thang Thang đi… Mộc Duệ Thần… Tôi cầu xin cậu cứu… Thang Thang”