Trong không
gian yên tĩnh, giọng van nài của Ngải Ái thu hút hầu hết mọi sự chú ý.
Mộc
Dịch Triệt quay mặt nhìn cô, đăm chiêu:
“À, cô
nhóc nô lệ… Chân thành đấy!”
Sự can
đảm thôi thúc Ngải Ái, cô bước tới đứng đối diện với cả hai người.
Cô nắm
lấy tay Thang Tiểu Y vì sợ và lo lắng nói với anh ta:
“Này
anh, thứ nhất tôi không phải nô lệ của cậu ta. Thứ hai, tôi là mẹ cậu ta. Thứ
ba, anh đã giết người nên tôi sẽ báo cảnh sát. Tốt nhất bây giờ anh nên chạy
đi, nếu không…”
“Nếu
không sẽ ra sao?”
Một
họng súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào trán cô, Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười như
không cười, đôi mắt lạnh băng:
“Tôi
trước giờ chưa giết con gái, nhưng giờ do cô nhóc chọc tức tôi nên tôi phá lệ”.
Ngải Ái
sợ hãi tới mức lạnh run, nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Tôi
nói rồi. Tôi phải bảo vệ cậu ta, bảo vệ cả bạn của tôi”
Mộc Duệ
Thần bất ngờ đưa tay gạt khẩu súng xuống, cau mày ra lệnh:
“Đừng
phá đám. Không liên quan tới chị!”
“Tại
sao lại không liên quan? Cậu và Thang Thang…”
Cả
người cô sau đó bị đẩy một cái, ngã nhào xuống đất.
Bàn tay
áp xuống mặt đường lạnh tanh, cô ngẩn người.
Tại sao
lại đẩy cô? Ngay cả tư cách được bảo vệ cậu cô cũng không có ư?
Thang
Tiểu Y nhìn Ngải Ái mặt mày tái méc chạy tới chỗ Mộc Duệ Thần, cầm chiếc bình
trong tay Mộc Dịch Triệt:
“Tôi
uống… Rồi các người thả chúng tôi phải không?”
Mộc
Dịch Triệt nhướn mày…
“Đừng
nói chúng tôi. Mục đích của anh chỉ có bé…”
Cầm
chiếc bình rồi, mặt Thang Tiểu Y trầm xuống…
“Thang
Thang, đừng uống… Cậu-đừng-uống!”
Ngải Ái
hét lên cản con bạn thân nhưng đã muộn.
Chiếc
bình pha lê rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ. Thang Tiểu Y mỏng
manh như tờ giấy ngã bịch xuống đất.