Cậu giơ
tay, nhẹ nhàng đẩy cô ra.
“Tôi
nghĩ là tôi đã sai khi nói chúng ta giống nhau. Thật ra có chỗ không giống?”
“Chỗ
nào không giống?”. Ngải Ái cười khẽ. Phải chăng nó sẽ cảm ơn cô.
Nhưng
ngón tay lại đưa tới trước ngực cô nhấn nhấn.
Một.
Hai. Ba
Lại còn
nhấn ba cái.
“Cái
của chị… mềm hơn của tôi”.
Thằng
quỷ sứ đáng chết này!
Nhận ra
cô đang bị thằng nhóc giả bộ ngây thơ này sàm sỡ, Ngải Ái vung khăn bông lên.
Nhưng
khi nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt kia, cô liền thu khăn lại.
“Thù
này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Khi nào vết thương của cậu lành hẳn tôi sẽ trả
thù”.
“Không
ngại!” Mộc Duệ Thần đột nhiên đứng lên nhìn thằng vào Ngải Ái. “Chị muốn trả
thù thì cứ trả thù đi”.
Da thịt
trắng nõn, tay chân thon gầy, trước ngực còn có hai điểm nho nhỏ màu hồng…
Quoa!
Đây chẳng phải là tiểu thụ tuyệt sắc sao? [Ngải Ái đang nghĩ tới đam mỹ =.=.
Thôi đi cô! Thằng nhóc còn nhỏ nên gầy gò thế thôi cô].
Ngải Ái
lấy tay che kín mặt, không nhìn thằng nhóc bằng ánh mắt như hổ như sói nữa để
ngăn ngừa bản thân trở thành sắc nữ và động lòng với thằng nhóc.
“A!”.
Lại kêu lên.
“Lần
này thì gì đây?” Mộc Duệ Thân tức giận nói.
“Tôi
giúp cậu tắm ở trên rồi”. Ngải Ái cười hắc hắc. “Ở dưới cậu tự tắm đi”.
“Sao
mặt chị lại đỏ vậy?”. Mộc Duệ Thần nhíu mày. “Tôi chẳng phải đã nói với chị rồi
sao? Chị không phải khẩu vị của tôi. Tắm cho tôi đi”.
Có thể
nói thế này. Không kiêu ngạo không phải Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái
trừng mắt đập đập tay lên thành bồn tắm, giận dữ nói:
“Được
được. Con trai, ngồi xuống mẹ tắm cho”.
Mộc Duệ
Thần hừ lạnh một tiếng, vừa ngồi xuống, bàn tay của Ngải Ái đã chà xát trên đùi
cậu:
“Ngoan,
đừng lộn xộn. Mẹ sẽ tắm cho con”.
Cô vọc
nước vào đùi thằng nhóc, còn lấy sữa tắm xoa lên rồi không ngừng chà xát.
Không
gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước soàn soạt.
Ngải Ái
không quay đầu lại, nghiêm túc tắm cho cậu.
Đúng
lúc có tiếng hít thở của người nào đó, có vẻ như khá nặng nề…