Ngải Ái
cấp tốc gội đầu cho Mộc Duệ Thần xong, cầm khăn ướt lau nhẹ trên người cậu,
tránh khỏi vết thương nãy giờ mắc công băng bó, tránh tình trạng “kiếm củi ba
năm thiêu một giờ”.
“A!”.
Ngải Ái
nhìn thấy trên sống lưng của Mộc Duệ Thần có một vết sẹo rõ to nên đặt tay vuốt
ve mấy cái, nhẹ nhàng hỏi:
“Chỗ
này sao lại bị thương?”
Cả
người Mộc Duệ Thần cứng đờ khi được bàn tay mềm mại của Ngải Ái vuốt ve. Cậu
không quay đầu lại, nghiêm giọng nói:
“Đừng
nhiều lời!”
Ngải Ái
trừng mắt nhìn cậu rồi tiếp tục chà lưng.
“A!”
Ngải Ái
rất muốn biết về vết thương đó.
“Không
thể nói cho tôi biết được à? Tại sao tất cả các vết sẹo đều tập trung trên lưng
cậu?”.
Cô cầm
khăn lau những sợi tóc nhỏ nước.
Một lúc
sau, Một Duệ Thần giương mắt nói:
“Ở sau
lưng thì có thể che dấu được và họ sẽ không thấy”.
“Họ là
ai? Họ sẽ không thấy là sao?”
“Để lộ
yếu đuối đồng nghĩa với việc tự tìm tới cái chết”.
Mộc Duệ
Thần bình tĩnh nói nhưng với vẻ trẻ con hiện hữu trên gương mặt có vẻ không
thích hợp cho lắm.
“Những
người đó là ai?”
“Không
liên quan tới chị”
“Hả!”.
Ngải Ái lại tiếp tục chà lưng.
Cúi đầu
nhìn Mộc Duệ Thần , cô có thể hiểu được nếu cậu ta đã không muốn nói thì cô có
hỏi bất kỳ điều gì cậu ta cũng sẽ không trả lời.
“Mộc
Duệ Thần!”
Ngải Ái
đột nhiên gọi tên Mộc Duệ Thần, giọng nói nghiêm túc.
“Sao?”.
Cậu trả lời, có chút không kiên nhẫn.
“À…
à, có câu này…”. Ngải Ái di ngón tay trên lưng Mộc Duệ Thần. “Những vết
thương này chỉ là trong quá khứ mà thôi”.
Cô dừng
lại, từ sau lưng ôm thằng nhóc vào lòng:
“Nếu
chúng ta đã ở chung với nhau. Tôi sẽ không làm cho cậu bị thương. Sau này tôi
sẽ bảo vệ cậu”.
Mộc Duệ
Thần quay đầu lại nhìn chằm chằm Ngải Ái một lúc rất lâu.
Ánh mắt
hàm chứa sự ngập ngừng và hoảng hốt.
(Về Mộc
Mộc, thân phận của thằng nhóc cũng không đơn giản đâu nha ~~~) Lời tác giả.