Mộc Duệ
Thần ôm đầu không nói gì.
“Mộc
Duệ Thần, rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?”
Tay cô
vuốt ve lên những vết sẹo lồi lõm, trong lòng thấy chua xót. “ Không… thể nói
cho tôi biết sao…”
Thằng
nhóc chỉ mới mười ba tuổi, làm sao có thể chịu đựng được những vết thương đáng
sợ như thế, rốt cuộc ai lại có thể tàn nhẫn tra tấn thằng nhóc đến như thế?
“Chỉ
vài vết sẹo nhỏ. Đừng chuyện bé xe ra to”.
Giọng
nói rất bình tĩnh làm cho Ngải Ái cũng phải ngẩng đầu lên.
Mộc Duệ
Thần có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại của Ngải Ái đang dừng lại trên lưng
mình. Trong lòng cậu xuất hiện một cảm giác lạ lùng.
Vốn dĩ
cậu rất ghét bị người khác đụng vào người, nhưng giọng nói lại trở lên nhẹ
nhàng:
“Đừng
có sợ. Băng nhanh đi”.
Ngải Ái
run run tay gỡ băng gạc ra.
“Nhà
không có thuốc tê, cậu cố chịu nhé. Sẽ rất đau đấy”.
Mộc Duệ
Thần khép mắt xuống, gật đầu dưới ánh đèn:
“Ừ!”
Ái Ái,
nếu sợ đau, Mộc Duệ Thần này có lẽ đã không sống được tới ngày hôm nay.
Nếu Mộc
Duệ Thần thật sự biết tới đau đớn thì sau này cậu đã chẳng lựa chọn cách làm
đau cô.
Một
lần… Rồi lại một lần…
*
Ngón
tay Ngải Ái nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Mộc Duệ Thần, thắt nơ xong thở
phào một cá, giơ tay thấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mộc Duệ
Thần giơ tay tháo nịt ra. Soạt. Cậu nhanh chóng cởi quần jean ra.
Quần
jean rơi xuống đất, trên người Mộc Duệ Thần chỉ còn độc quần lót đứng trước mặt
Ngải Ái.
“Bắt
đầu đi”. Giọng nói khá bình tĩnh.
“Thằng
quỷ. Đùng một cái cởi quần ra làm gì?”
Ngải Ái
ré lê, quay mặt sang chỗ khác. Bắt đầu cái gì mà bắt đầu. Đúng là trẻ con không
biết xấu hổ.
“Chị
ngượng cái gì? Lúc nãy chẳng phải chị vênh mặt nói mình là người giám hộ của
tôi sao?”. Mộc Duệ Thần khinh thường nói, hai tay lại đặt lên hông. “Giúp tôi
tắm”.
Chống
lại mệnh lệnh của cậu ta không được, Ngải Ái quay mặt qua chỗ khác để không
phải nhìn thấy thằng nhóc đang cởi quần lót, má ửng hồng: “Tất nhiên rồi. Tôi
không những là người giám hộ của cậu mà còn là mẹ cậu đấy”.
Cố làm
bộ bình tĩnh.
“Ok,
ok. Để tôi tắm cho cậu. Cậu ngồi xuống đi, tôi gội đầu cho cậu trước”.
Cậu vừa
ngồi vào trong bồn tắm, Ngải Ái liền chạy tới sau lưng giúp cậu gội đầu.
Những
sợi tóc mềm mại tròn lòng bàn tay cô.
Một mùi
thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng tắm hòa quyện trong làn hơi mỏng.
Trong
phòng tắm mờ mịt hơi nước chẳng thể giấu đi gương mặt ngượng ngùng và bất an
của Ngải Ái.