“Giết
người là phạm pháp đấy”.
Ngải Ái
giơ tay đẩy Mộc Duệ Thần ra, nhìn qua bên cạnh rồi xích xích qua.
Thằng
nhóc chết tiệt. Nó đứng như thế có gần quá không?
“Nếu
không có gì thay đổi, tối nay rất có thể vết thương của tôi do ngâm nước mà bị
nhiễm lạnh”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng chỉ tay lên ngực. “Chị mau chóng giải quyết
đi. Đây chẳng phải là do chị ban tặng sao?”
Cô nhìn
qua, đúng như cậu ta nói. Chiếc áo sơ mi cậu ta đang mặc ướt nhẹp có thể nhìn
thấy lớn băng gạc bên trọng bị thấm ra ngoài một mảng màu hồng nhạt”.
Vết
thương chưa lành hẳn lại bị rướm máu rồi sao?
Ngải Ái
hoảng hốt, kéo tay Mộc Duệ Thần:
“Đi
theo tôi, để tôi thay băng cho cậu”.
Mộc Duệ
Thần buông cô ra, tỏ vẻ mệt mỏi:
“Đừng
phiền phức. Thay luôn ở đây”.
Hai tay
giơ cao, chiếc áo sơ mi bị quăng phạch xuống đất. Trên cơ thể cao gầy có lớp
băng gạc nhìn gầy gò nhưng mạnh mẽ, da trắng như tuyết, còn đẹp hơn cả con gái,
Mộc Duệ Thần trơ mắt nhìn Mộc Duệ Thần đang từng bước đi tới gàn mình.
“Nhìn
cái gì mà nhìn. Còn không lo đi lấy thuốc”.
Nghe
Mộc Duệ Thần ra lệnh, Ngải Ái mới bừng tỉnh, vuốt vuốt mũi, chạy ra ngoài phòng
tắm lấy hòm thuốc trở vào lại, đỡ cậu nhóc ngồi xuống ghế, cầm kéo cắt lớp băng
gạc trên người.
Cô cắt
gỡ lớp băng gạc tới phía sau lưng thì giật mình mất mấy giây, tay chân cũng đơ
ra.
Sẹo!
Đủ loại
sẹo!
Nhỏ
lớn, tròn, mảnh,…
Lồi lõm
đủ cả đầy trên lưng Mộc Duệ Thần, có dài có ngắn, nổi bật trên làn da trắng bóc
càng làm cho người khác phải rùng mình.
Lần
trước do vội quá nên cô chưa nhìn sau lưng thằng nhóc, bây giờ thấy rồi mới nổi
hết cả da gà.
“Đây…
Sao lại…”. Tay cô sờ lên lưng thằng nhóc. “Sao trên lưng cậu có nhiều sẹo thế
này?”