“Cậu
còn ngụy biện được không nữa hả Ngải Ái. Tớ không thể tưởng tượng được cậu lại
dám đùa giỡn với tớ. Tớ nhìn lầm cậu rồi. Cậu ăn trong bát, còn cá kiếm trong
nồi làm gì. Một đóa cỏ non bị hủy trong tay cậu. Cậu với thằng nhóc đó như thế
nào khai ra mau”.
Thang
Tiểu Y gào khàn cả giọng, kêu trời kêu đất. Ngải Ái phải lấy tay che miệng cô
nàng lại. “Không phải! Tớ bị muỗi cắn. Cậu đừng có nói to như thế”.
Bị che
miệng nên Thang Tiểu Y cũng tỉnh táo lại đôi chút, sau đó gạt tay cô ra, oán
hận liếc mắt nhìn Ngải Ái:
“Mũi
cắn sao có thể giống như vết bị hôn như thế?”
Ngải Ái
cứng họng. Cô chờ Mộc Duệ Thần ngủ say mới ra ghế sofa ngủ. Một người ngủ trong
phòng ngủ, một người ngủ ngoài phòng khách, làm sao có thể có cái vết này.
Vết
hôn!
Lòng cô
bức rứt! Trời ơi!
“Không
có gì ngụy biện thì thôi. Không có gì để nói thì thôi. Cậu hãy tự trách mình
đi. Cậu nỡ lòng nào đối xử với lớp trưởng Chu như thế. Còn tớ thì thua thiệt
thế này trong khi đã hao tâm tổn trí giúp cậu hẹn hò với người ta…”
“Tớ thế
nào?”
Một
giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Lớp
trưởng Chu đi từ sân bóng rổ tới, miệng nở nụ cười nhạt:
“Các
cậu đang thảo luận vấn đề gì mà vui vẻ thế?”
Ngải Ái
quay đầu nhìn Chu Thế Dương, hoảng hốt, theo thói quen lùi lại đứng sau Thang
Tiểu Y, không nói gì cả.
“Hì hì!
Không có gì! Bọn tớ đang nói tới chuyến đi cuối tuần nên mới nhắc tới tên cậu
đấy, lớp trưởng”. Thang Tiểu Y túm tay Ngải Ái kéo lên phía trước. “Phải không
Tiểu Ái?”
Mặt
Ngải Ái đỏ bừng, không biết có phải do ánh nắng mặt trời gay gắt hay không. Cô
thẹn thùng cúi đầu nhìn mũi giày, gật đầu một cái.
“Ừ!”
Chu Thế
Dương nhìn Ngải Ái nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, còn xán lạn hơn
cả ánh mặt trời.
“Đừng
lo lắng, tớ đã chuẩn bị cho chuyến đi rồi, cậu và Tiểu Ái chỉ cần mang người
tới và chơi vui vẻ là được”.
“Lớp
trưởng chuẩn bị hết rồi thì chúng tớ yên tâm quá đi chứ”.
Thang
Tiểu Y vỗ ngực, khều khều cùi chỏ vào người Ngải Ái. Ngải Ái chẳng dám
ngẩng đầu lên gật gật đầu:
“Ừ ừ!”
Chu Thế
Dương nói với Thang Tiểu Y phải trở lại sân bóng rổ. Khi cậu ta đi rồi, Ngải Ái
mới thở phào, mặt đỏ bừng nhìn những động tác chơi bóng rất đẹp của Thế Dương
mà ngẩn cả người.
“Tiểu
Ái. Cậu thật là nhát. Ngay cả một câu cũng không nói là sao, cứ cắm đầu xuống
đất”.
Thang
Tiểu Y tức giận nói nhìn mặt Ngải Ái còn đỏ hơn cả cà chua, càng bực mình. “Đi
rồi đi rồi. Còn đỏ mặt làm gì!”
“Hồi
nãy… hồi nãy… lớp trưởng…”
Ngẩng
mặt lên, vẻ mặt mỉm cười rạng rỡ không che dấu hạnh phúc sáng bừng.
“Lớp
trưởng… Nói với tớ… Tiểu Ái…”
Tiểu Y
nghe giọng nói lắp của Ngải Ái muốn té ngửa.
Giờ thì
cô cũng hiểu ra. Cô bé đơn thuần như thế này không thể có chuyện ăn cỏ non
được.