Được
Chu Thế Dương gọi bằng tên thân mật, tới tận lúc trưa, lồng ngực Ngải Ái vẫn
còn đập thình thịch, mặt luôn ửng đỏ cùng ngây người như ngố.
Giữa
trưa, Ngải Ái và Thang Tiểu Y được hội học sinh giao nhiệm vụ quét tước, dọn
dẹp nên hai người tới phòng ăn để dọng dẹp.
Cho đến
khi hoàng hôn buông xuống đúng lúc tiếng chuông buổi chiều tan học vang lên mới
mệt mỏi đeo túi xách, đi ra khỏi phòng.
“Cậu
định không học tiết phụ đạo buổi tối mà đi làm thêm hả”.
“Ừ! Tối
nay tới phải đi đưa pizza, sẽ sớm xong thôi. Cậu đừng lo lắng”.
Đợi đã!
Nhà!
Ngải Ái
đứng trên bậc cầu thang, giật mình.
Hình
như cô quên mất điều gì đó. Đúng rồi, cô đã quên mất một người!
Mà
người đó lại ở nhà chờ cô. Trời ơi! Sao cô không nhớ gì hết!
Cậu ta
chắc chắn sẽ không có đủ kiên nhẫn để chờ cô về. Thế nào cậu ta cũng sẽ siết cổ
tay cô cho tới khi cô thở không được nữa thì thôi.
Người
đó chính là Mộc Duệ Thần.
Và cũng
chính là con của cô.
Người
đó mặc áo đen và quần sáng màu với vẻ mặt ngây ngô kiêm lỳ lợm, kiêu ngạo.
Người
đó bây giờ đang đứng trước mặt cô, cách không quá mười mét.
Mộc Duệ
Thần đứng dựa người vào tường, ánh mắt tức giận nhưng vừa nhìn thấy Ngải Ái
liền tươi cười ngay.
Nhưng
đằng sau nụ cười đó là đôi mắt muốn bay tới cắn xé cô ra như con sư tử đói
khát.
“Sao
thế Tiểu Ái?”. Đi cùng với Tiểu Ái ra tới cổng trường, Thang Tiểu Y chợt dừng
lại hỏi: “Chẳng phải cậu nói là cậu muốn giờ làm thêm à?”
“Thang
Thang, tớ đoán tớ nên ăn trái bạch quả”. Cô chưa già mà đã lẩm cẩm rồi, không
nhớ gì tới Mộc Duệ Thần.