“Ủa,
bạch quả hả? Nhà tớ có nè. Để ngày mai tớ đem lên trường cho cậu. Mẹ tớ nói quả
đó bổ não lắm. Tớ trí nhớ kém nên tớ với bà tới hay ăn lắm. Ha ha ha. Cậu cũng
muốn ăn ha…”
“Thang
Thang”. Ngải Ái quay đầu như một cái máy cười với Thang Tiểu Y. “Tớ khuyên cậu
để tránh bị liên lụy, đứng cách xa tới mười mét…”.
“Haizzzz,
đúng là Mộc Duệ Thần rồi”. Thang Tiểu Y nhìn thấy Mộc Duệ Thần đang thong thả
đi tới vẫy tay nhảy nhót. “Em tới đón Tiểu Ái à?”
Mộc Duệ
Thần đi tới đứng trước mặt các cô, đưa đôi mắt rạng rỡ lấp lánh. “Ừ! Tôi đi đón
chị ấy”.
Thái độ
dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, khóe miệng còn hơi cong lên.
Ngải Ái
nắm chặt túi sách, vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy khủng khiếp.
Cứ ở
trước mặt Thang Tiểu Y, xuất hiện một Mộc Duệ Thần mà cô không hề biết.
Thang
Tiểu Y đẩy Ngải Ái tới lên trước mặt Mộc Duệ Thần:
“Tiểu
Ái muốn đi làm thêm ở cửa hàng pizza, Tiểu Thần giúp chị đưa chị ấy đi há”.
Mộc Duệ
Thần gật đầu, cười:
“Đi
thôi”.
Quay
sang nhìn Ngải Ái, cậu giơ tay nắm tay cô dắt đi:
“Đứng
ngây ra đó làm gì. Sắp trễ giờ làm rồi. Để tôi đi với chị”.
Nhìn
Thang Tiểu Y vẫy tay chào tạm biệt cả hai, sau đó cậu và cô đi thẳng ra cổng
trường.
Trên
đường đi, Mộc Duệ Thần vẫn nắm chặt tay Ngải Ái không thả ra.
“Tôi…
tôi… hồi trưa phải…”. Ngải Ái ấp úng, không biết phải giải thích thế nào. “Tóm
lại là có lý do chính đáng. Tôi rất rất xin lỗi cậu. Buổi trưa cậu đã ăn gì
chưa?”
Mộc Duệ
Thần im lặng không nói, thẳng tiến về phía trước nhưng đó không phải là đường
Ngải Ái muốn đi.
“Cậu
dẫn tôi đi đâu thế này? Tôi còn phải làm việc!”
Cậu đột
ngột quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô:
“Chị có
chắc là lời xin lỗi của chị là chân thành?”