“A?”
“Không
được đi làm thêm!”. Cậu cau màu. “Chị phải trả giá vì đã thất hứa với tôi”.
“Chính
cậu lúc nãy cũng nói sắp trễ còn gì, sao giờ lại không cho tôi đi. Không
phải…”. Nghĩ một đằng nói một nẻo. Đồ lật lọng. Đúng là cái đồ hư hỏng.
Tất
nhiên những câu nói sau đó cô chỉ nghĩ thầm trong bụng.
“Phải
không nhỉ?”
Mộc Duệ
Thần liếc mắt nhìn cô, tay đặt lên cổ tay cô vuốt ve mấy cái:
“Tôi có
nói thế à? Sao tôi lại chẳng nhớ gì?
Hành
động này giống như đang báo hiệu việc cậu ta sẽ làm tiếp theo với cô. Uy hiếp
hết sức trắng trợn!
Ngải Ái
vội cười tươi rói, lắc đầu cật lực:
“Không!
Cậu chưa nói!”
Mộc Duệ
Thần kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một tay đút túi quần, tay kia nắm tay Ngải Ái kéo
đi.
Thằng
nhóc không nói lời nào nên Ngải Ái cũng chẳng dám rước họa vào thân mím môi im
lặng trên đường đi, để mặc cậu ta dắt tay cô đi.
Trên
đường, cả hai thu hút khá nhiều sự chú ý của mọi người.
Một cậu
nhóc mười mấy tuổi đi cùng với một cô nhóc. Cậu nhóc nắm tay cô nhóc kéo đi
nhìn là biết đang ép buộc.
“Này,
Mộc Duệ Thần. Thả tay ra!”
“Ê! Mọi
người đang nhìn đấy”
“Mộc-Duệ-Thần.
Mộc -Duệ-Thần!”
“Cậu
dừng lại được không? Cậu cứ nắm tay tôi kỳ quá đi!”
“Ê, ê,
ê!”
Thằng
nhóc chết tiệt này sao nó mạnh thế!
“Mộc-Duệ-Thần!
Cậu có nghe tôi nói không hả?”
Một
tiếng gầm lớn giận dữ phát ra, Mộc Duệ Thần vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu lại:
“Ồn ào
quá!”
Ngải Ái
nhìn xuống tay thấy cổ tay mình đã được cậu ta buông lỏng ra, thoáng kinh ngạc:
“À, tại
tôi gọi mãi mà cậu không trả lời…”. Giọng nói của cô dịu dàng và nghiêm túc.
“Hay là để Thang Thang làm người giám hộ của cậu nhé?”