Sáng
sớm tỉnh giấc, Ngải Ái lục tung tất cả mọi ngóc ngách đều không thấy bộ nội y
Thang Tiểu Y tặng cho mình đâu cả.
Mộc Duệ
Thần đi từ phòng ngủ ra nhìn cô bận rộn, bĩu môi hỏi:
“Tìm gì
đấy?”
Ngải Ái
giật mình, dừng tay, quay lại hỏi:
“Cậu
dậy rồi à? Tôi chẳng tìm gì cả. Ha ha ha! Tôi đang nấu bữa sáng. Cậu đi rửa mặt
đi. Chỉ một lát nữa thôi, xong ngay đây”.
“Đừng
tìm nữa. Tôi quăng rồi!”
Cậu mặc
đồ ngủ đơn giản, chân mang dép lê, chậm rãi đi tới trước mặt Ngải Ái:
“Chị
còn tìm nữa à? Chị quên tối qua tôi nói gì với chị rồi sao?”
“Hả?”.
Ngải Ái ngơ ngác. Tối qua cậu ta đã nói gì nhỉ. Ngoài mấy chữ “người con gái
của tôi” ra, một câu cô cũng không nhớ, nhưng chỉ với năm chữ đó thôi cũng làm
cô đỏ hết cả mặt. “Tôi… tôi chả nhớ gì”.
“Gan
thỏ đế… Mới thế đã quên”. Cậu híp hai mắt. “Nghe cho rõ đây… Chị mà để cho
thằng họ Chu kia chạm vào người dù chỉ là một ngón tay, tôi sẽ chặt tay hắn”.
“Cái
gì?”
Mặt
Ngải Ái biến sắc, hét lớn, mông lung nhìn Mộc Duệ Thần:
“Cậu
nói bậy bạ gì vậy hả thằng nhóc kia? Cậu ta tốt xấu gì cũng là lớp trưởng của
mẹ cậu. Cậu không được gọi cậu ta là “thằng”. Cái đồ đó là do Thang Thang nổi
hứng mua cho tôi, không liên quan gì tới lớp trưởng Chu!”
Mắt Mộc
Duệ Thần chiếu ra tia sắc bén, mặt tối sầm.
“Hôm
nay tôi không cho phép chị ra ngoài!”
Cậu nói
xong quay mặt đi.
Ngải Ái
tức sôi cả ruột gan, tức tới mức không thở nổi:
“Bình
thường muốn đi đâu thì đi nhưng hôm nay thì không được!”
Cô
trừng mắt nhìn cậu, quát:
“Tôi
nhất định phải đi bởi vì với tôi hôm nay là ngày rất quan trọng, rất rất quan
trọng”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô liếc mắt:
“Tôi
không thích ai lặp lại lời tôi. Chị đừng có chọc tức tôi!”
Nói
xong cậu đi thẳng lên trước.
Ngải Ái
thấy mình gần như phát điên, chộp lấy chiếc gối trên sofa nhắm thẳng lưng cậu
mà ném. Mộc Duệ Thần như có mắt sau lưng, quay người lại ngay, chụp được chiếc
gối, liếc mắt nhìn cô một cái rồi quăng xẹt cái gối trở lại vị trí cũ.
Giống
như chưa từng có sự xê dịch nào.
Ngải Ái
muốn phát điên.
“Mộc
Duệ Thần, rốt cuộc cậu muốn thế nào!”
Câu cô
vừa nói ra khiến bước chân cậu ngừng lại. Cậu xoay người, bình tĩnh nói:
“Bé
con, không phải tôi đã cảnh cáo chị rồi sao. Chỉ mới có một đêm mà chị đã quên
rồi!”