Nghe
cậu nói thế, Ngải Ái mở lớn hai mắt nhìn Mộc Duệ Thần hai mắt nhắm nghiền, một
câu cũng không nói được.
Cậu ta
lại nói. Người con gái của tôi.
Đáng lẽ
cô phải nổi đóa, phải giận dữ trách móc, mắng chửi cậu ta nhưng lúc này đây cô
lại cứng họng không nói được gì.
“Tôi…
tin tưởng cậu!”
Trong bóng
đêm tĩnh lặng, cô nhẹ nhàng nói ra bốn chữ nhưng không nghe thấy Mộc Duệ Thần
có biểu hiện gì.
Nghĩ
rằng cậu ta đã ngủ, cô lùi người ra sau, Mộc Duệ Thần cúi đầu bất mãn nói:
“Ngốc!
Chẳng phải tôi đã nói chị đừng lộn xộn sao?”
“Vì…vì…”
“Chuyện
hôm nay tôi chưa tính sổ chị”. Cậu thản nhiên nói. “Chị nghĩ chị nhận sai rồi
nói mấy chữ đó tôi sẽ tha cho chị à?”
“Lần
sau không dám nữa…”
“Còn có
lần sau…”. Mộc Duệ Thần mở mắt ra. “Không phải lần nào cũng may mắn như lần
này. Nếu có lần sau chắc chắn chị sẽ mất mạng”.
Sẽ
không có lần nào nữa giống như lần này, cậu theo dõi cô mà Mộc Dịch Triệt không
phát hiện ra.
“À,
hiểu rồi. Tôi nghe lời cậu”.
Cô lúng
túng trả lời, cuộn tròn người nằm trong lòng cậu.
Mộc Duệ
Thần nhếch môi cười hài lòng.
“Bé
con!”
“Hả?”.
Cô nhận lệnh.
“Nếu
sau này tôi đi rồi, chị có chờ tôi không?”
“Hả… Đi
đâu cơ?”. Ngải Ái mệt mỏi, cố mở mí mắt đang khép lại. “Tôi là mẹ cậu… Tất
nhiên là tôi phải ở nhà chờ cậu rồi…”
Mộc Duệ
Thần nhìn cô mơ màng cười khẽ:
“Chị gạt
tôi?”
“Lừa
cậu… Tiểu… Cún con”.
Mệt
quá. Mỏi quá!
Ai cứ
thì thầm bên tai cô, giọng nói êm tai phong nhã đến vậy.
Mùi cơ
thể dịu mát, nằm trong lòng cậu ta thật thích cứ như đang nằm trong một chiếc
chăn bông ấm áp.
Cứ muốn
ở mãi trong lồng ngực này và ngủ.
Có lẽ
sẽ mơ thấy muôn vàn giấc mơ đẹp…
Ngải Ái
nhắm mắt lại, ngủ say…
Mộc Duệ
Thần nhìn gương mặt đang ngủ của cô, da thịt trắng mịn, môi hồng mềm mại, bộ
dáng lười nhác như một chú mèo, ngoan ngoãn cuộn người trong vòng tay cậu, bàn
tay nhỏ nắm lấy áo cậu, rất chặt.
Không
kìm chế được, cúi đầu hôn lên môi… [Mười ba tuổi sao… ôi ôi… Tiểu Mộc Mộc, em
zai mới nhỏ đã biết yêu rồi sao?].
“Bé
con, bé con gan lớn dám gạt tôi. Bé con có biết em chính là món quà của tôi…
Của một mình tôi”.