Ngải Ái
tức giận quay mặt sang nhìn Thang Tiểu Y đang định mắng đây là ngày lành mà cậu
nói đấy à?
Nhưng
khi nhìn vào mắt Thang Tiểu Y cô thấy còn đáng sợ hơn cả cô, ánh mắt trông rất
thảm hại phóng ra ngàn vạn câu hỏi! Tại sao tại sao tại sao! Tại sao Mộc Duệ Thần
lại xuất hiện ở đây????
“Sinh
viên Mộc, em có thể ngồi bàn nào mà em muốn, sau đó sẽ là giờ giảng của thầy
Bắc”. Thầy chủ nhiệm cười hiền hòa với Mộc Duệ Thần. “Hoặc nếu em muốn thầy sẽ
xếp cho em một chỗ ngồi đặc biệt, không ai có thể làm phiền em…”
“Không
cần đâu thưa thầy”. Mộc Duệ Thần quay sang mỉm cười. “Em ngồi đâu cũng được”.
Ngải Ái
vừa nhìn thấy dáng vẻ ác quỷ đội lốt thiên sứ năm năm trước.
Bắc Hàn
không nhìn Ngải Ái nữa, giơ tay ra hiệu cả lớp không được ồn ào:
“Mười
phút sau bắt đầu học”.
Sau đó
thầy chủ nhiệm đi ra ngoài, Mộc Duệ Thần không nhìn Bắc Hàn ngay cả liếc mắt
cũng không, bước xuống dưới giảng đường, đi ngang qua đám sinh viên đang dõi
mắt nhìn mình tới cuối lớp, đứng trước mặt Ngải Ái.
Ngải Ái
gần như đã nhét cả cái đầu của cô vào hộc bàn.
“Lâu
rồi không gặp, Thang Tiểu Y”. Ngải Ái nghe câu chào hỏi của Mộc Duệ Thần với
Thang Tiểu Y nhưng giọng nói nghe khá xa lạ. Kỳ lạ thật. Rõ ràng trước đây Mộc
Duệ Thần rất thích bảo vệ Thang Thang còn gì.
“Lâu
rồi không gặp, Mộc Duệ Thần”. Thang Tiểu Y trả lời, là giọng điệu lạnh lẽo mà
Ngải Ái chưa bao giờ nghe cô bạn nói. Ngải Ái biết, có lẽ cô bạn vẫn còn rất
hận chuyện năm năm trước Mộc Duệ Thần gây ra khiến mình bị bệnh nặng.
Sau đó,
không khí im ắng.
Ngải Ái
nghe tiếng có người đứng lên, có người ngồi xuống.
Lén
quay mặt sang nhìn thấy Thang Tiểu Y đã lên bàn trên cùng ngồi còn bên cạnh cô
có Mộc Duệ Thần đang ngồi nhìn cô chăm chú.
Cô nuốt
ực một cái, tay ôm cuốn sách giáo khoa muốn lén lút đứng dậy nhưng tình huống
lại chẳng như mình mong muốn.
Mộc Duệ
Thần chụp được tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay để trên đùi anh.
“Không
được đi đâu hết”.
Lòng
Ngải Ái cứng đờ, nhớ lại câu anh đã thì thầm với cô tối qua.
Cô
ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, giọng nói thiếu kiên nhẫn:
“Cậu
tới đây làm gì?”
“Nhìn
mà không thấy sao?”. Anh đáp. Ánh mắt bình thản không gợn sóng. “Đi học đấy
thôi”.
“Đi học
thì sao lại cầm tay tôi làm gì?”. Ngải Ái rút tay ra, tỏ vẻ lạnh lùng. “Tôi cứ
tưởng… Tối qua tôi và cậu đã nói chuyện rất rõ ràng…”
“Ở bên
tôi em thấy phí thời gian sao Ngải Ái?”. Anh không có vẻ như là nhường nhịn cô.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang cô. “Rất tiếc tôi không để em được như ý. Tôi sẽ ở
đây cho tới khi nào em tốt nghiệp”.
“Cậu
nói cái gì mà…”. Ngải Ái lắp ba lắp bắp. “Cậu nói gì cơ? Ở đây cho tới khi tôi
tốt nghiệp á?”
Cô nhìn
cái nắm tay thật chặt của anh:
“Ý cậu
là cậu sẽ ở đây, không về Mỹ?”
Mộc Duệ
Thần nhìn thẳng về phía trước, mặt anh nhìn nghiêng trông lạnh như băng, giọng
nói chắc nịch:
“Đây là
sự trừng phạt giành cho em vì đã nói câu nói đó với tôi. Tôi ở đây và sẽ từ từ
hành hạ em”.
Anh
quay sang nhìn cô lạnh lùng nói:
“Bé
con, em càng ghét tôi, tôi càng muốn hành hạ em”.
Ngải Ái
há miệng thở dốc:
“Tối
qua tôi nói câu đó là vì…”
“Tất cả
các em trật tự, bắt đầu học”. Bắc Hàn đứng trên bục giảng ôn hòa nói. Trong lớp
bỗng chốc yên tĩnh. Ngải Ái đành phải im lặng, quay mặt nhìn lên bục giảng.
Bắc Hàn
nhìn thấy cô ngồi cùng một chỗ với Mộc Duệ Thần liền quay vẻ mặt mất tự nhiên
sang chỗ khác, nhìn bao quát cả lớp nhưng không nhìn Ngải Ái lần nào nữa.
Suốt
một tiếng đồng hồ ngồi trong lớp, Mộc Duệ Thần luôn nắm chặt tay Ngải Ái cho dù
cô có né tránh, cào cấu, cắn xé, giậm chân giậm cẳng, đánh mắng… Anh cũng không
buông ra.
Quả là
sức mạnh trong truyền thuyết đến từ bàn tay.
Tan
học, Bắc Hàn bước ra khỏi lớp học cầm theo một nửa số thư tình của các sinh
viên nữ… Một nửa còn lại đang dõi mắt về phía Mộc Duệ Thần ngồi cuối lớp.
Sinh
viên trường Harvard sao trẻ thế, đẹp trai thế, lại còn có dáng dấp quý tộc cao
sang nữa chứ… Woa! Trái tim của các cô nàng như đều bị mũi tên của thần tình
yêu ghim trúng nên ai ai cũng tỏ ra ghen tị với việc Ngải Ái được ngồi cạnh du
học sinh đẹp trai.
Vì cả
hai đang nắm tay nên Ngải Ái phải cô giấu dưới bàn, làm bộ không quen không
biết Mộc Duệ Thần, gượng cười nói nhỏ với anh:
“Mộc
Duệ Thần, thả tay tôi ra. Cậu thật kỳ quặc. Mọi người đều đang nhìn về phía
chúng ta”.
“Ừ!”.
Tĩnh lặng như nước. “Có gì kỳ quặc nào?”
Ngải Ái
hết hồn lảo đảo suýt nữa thì té dập đầu:
“Hai
người vừa mới gặp nhau đã nắm tay nhau thì giống như đang yêu quá đi. Như vậy
không kỳ quặc hả? Chắc tôi sẽ bị ánh mắt của các bạn nữ trong lớp giết chết
mất”.
Mộc Duệ
Thần đột nhiên quay đầu sang, nhìn cô không chớp mắt.
“Đang
yêu?”. Một lúc sau, anh mở miệng nói ra một câu, ý nghĩa sâu xa. “Em vốn là
người phụ nữ của tôi, đừng nói mấy câu tầm phào”.
“Nhưng…”
Tay
chợt nhói đau do bị Mộc Duệ Thần bắt đứng dậy. Ngải Ái la lên một tiếng.
Hai
người đứng cạnh nhau, cô chỉ đứng tới cánh tay anh. Tay cô bị anh cầm giơ lên
nên cô phải nhón chân trong khi chân đang bị thương nên thành ra đứng không
vững.
“Chúng
tôi”. Mộc Duệ Thần bình tĩnh tuyên bố với cả lớp. “Đang yêu”.
Tất cả
các sinh viên trong lớp nháy mắt cứng đờ, hóa đá.
Ngải Ái
hoảng hốt quay sang nhìn Mộc Duệ Thần:
“Cậu…”
Eo đột
nhiên bị một lực tác động mạnh. Mộc Duệ Thần ôm cô, nhắm thẳng môi cô mà hôn,
sau đó quay mặt nhìn cả lớp. “Vậy đấy!”
Tất cả
các sinh viên đều nhìn cả hai với ánh mắt như đang nhìn hai con quái vật chạy
ra từ Công viên kỉ Jura.