Ngải Ái
có cảm giác mình thật đáng thương. Thế giới này còn chưa cho cô quyền lựa chọn
đã đẩy cô về vòng tay của tên điên này.
Cô nhìn
về phía mọi người đang như hóa đá, nhận ra có một người bình thường liền cuống
quít phát tia S.O.S.
Thang
Tiểu Y tức giận trừng mắt với Ngải Ái. Con làm mẹ rất đau lòng. Con chân ngoài
còn dài hơn chân trong. Về nhà mẹ sẽ cho con ăn dây thừng lằn lưng.
Mộc Duệ
Thần thả tay cô ra, giơ tay nhìn đồng hồ:
“Còn
tiết nào không?”
“Sáng
nay chỉ học một tiết này, chiều được nghỉ”. Ngải Ái trả lời theo phản xạ, sau
đó nhìn vào mắt Mộc Duệ Thần vội nói thêm. “Tôi đã hẹn ăn cơm với Thang Tiểu Y
rồi, không dời được đâu. Còn nữa, tôi là thành viên trong hội sinh viên, chiều
nay phải họp, rất bận rộn…”
“Được
thôi, đi ăn cơm”. Mộc Duệ Thần bình tĩnh trả lời, mặc cho Ngải Ái la lớn và
đánh đấm, bế cô đi lên trước.
Lúc đi
tới bàn đầu tiên, anh nhìn Thang Tiểu Y hỏi:
“Đi ăn
cơm trưa không?”
“Không!”.
Thang Tiểu Y nhìn sang, lạnh lùng từ chối.
Mộc Duệ
Thần cúi đầu nhìn Ngải Ái:
“Nghe
rõ chưa?”
Ngải Ái
đáng thương gật đầu:
“Ừm!”.
Cả đời
này của cô đều là một bi kịch.
Sau đó,
cả hai cùng đi ra ngoài.
Mộc Duệ
Thần ôm Ngải Ái đi khắp sân trường, đặt vào trong chiếc xe thể thao đỗ trước
cổng trường. Hiển nhiên, tin tức Ngải Ái cặp kè với sinh viên trường Havard đã
loan ra khắp toàn trường, chỉ trong một ngày mà tiếng tăm của cô ai cũng biết.
Ngải Ái
nằm úp mặt vào cửa kính xe nhìn các bạn thở dài:
“Như
thế này đã vừa lòng cậu chưa hả?”
“Tôi
thấy đâu có gì là không ổn”. Anh thờ ơ trả lời, cúi người cầm chân cô lên, nhỏ
giọng hỏi. “Chân bị sao vậy?”
“Chả
sao cả”. Cô không quay đầu lại, cứ thế đáp. Cô không muốn nhắc tới việc mình
cãi nhau với Mộc Lị Vi.
“Do Mộc
Lị Vi phải không?”. Anh không tra hỏi gì nữa, cho cô ngồi trên chân mình. “Đừng
nói gì cả. Tôi hiểu em, bé con”.
Lòng
Ngải Ái thấy rối ren. Anh biết thừa cô nói dối, còn nói chính xác tất cả mọi
chuyện cứ như là hiểu cô cặn kẽ.
“Cậu
hiểu tôi đến thế à?”. Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi thở của anh, đột
nhiên muốn òa khóc. “Mộc Duệ Thần, nhưng tôi lại ghét cậu”.
“Tại
sao?”. Anh vòng tay ôm cô như ôm bảo bối. “Không được ghét tôi”.
“Tại
vì…”. Mũi cay xè, bắt đầu rơm rớm nước mắt. “Tối qua cậu đuổi tôi một thân một
mình ra khỏi bệnh viện trong khi chân lại đang rất đau. Không có tiền đi taxi
về mà nhà thì rất xa, quanh cảnh xung quanh tối thui. Rất may là có một cô bé
kỳ quái… Mà cậu chảy nhiều máu quá, thở không ra hơi. Tôi đã rất sợ… Sợ cậu
chết…”
Đôi mắt
đen của Mộc Duệ Thần chợt lóe lên ánh sáng đủ màu sắc ấm áp. Anh hôn lên trán
cô:
“Nếu
tôi chết thì người trước mặt em bây giờ là ai nào?”
“Ừm…”.
Cô đưa
tay chùi nước mắt nhưng vẫn không ngăn được nước mắt tiếp tục trào ra, cuối
cùng chôn mặt vào chiếc áo sơ mi trắng của anh, trì trét nước mắt và nước mũi
tèm nhem, òa khóc nức nở:
“Do
cậu… Do cậu hết Mộc Duệ Thần”.
Trên
đầu phát ra tiếng cười hì, Ngải Ái ngước mặt lên nhìn nụ cười có phần mỉa mai
của Mộc Duệ Thần.
“Ngốc
ghê, đúng là cô ngốc”.
Anh
vuốt đầu cô rồi đẩy vào ngực mình.
“Muốn
ăn gì hả cô ngốc?”
Ngải Ái
muốn cãi lại rằng cô không phải cô ngốc, muốn nói Mộc Duệ Thần chính là thằng
điên. Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh, nghe giọng nói dịu dàng của anh
khiến đầu óc cô mê mẩn… Tuy đắm say bởi nụ cười của anh nhưng cô vẫn có thể
biết rằng anh đã trưởng thành và đẹp trai thế kia… Đôi môi quyến rũ kia khiến
người ta rất muốn cắn một cái.
Lắng
tai nghe hết những gì anh nói, cho dù anh gọi cô là cô ngốc cũng chẳng sao, cô
nghe hàng vạn lần có lẽ vẫn còn muốn nghe nữa.
Ngải Ái
chớp hàng mi khô khốc chăm chú nhìn Mộc Duệ Thần. Trong mắt anh, có bóng dáng
của cô ở trong đó.
“Này
bé, bé đang nhìn gì?”
“Nhìn…”.
Ngải Ái giật mình rụt cổ rồi nói lớn. “Hồ ly tinh”.
“Gì?”.
Mặt Mộc Duệ Thần tối thui, tức giận nói. “Em có giỏi thì nhắc lại xem?”
Chính
xác là một con hồ ly tinh khiến người ta mê muội, Mộc hồ ly.
“À,
không… không có gì đâu… Tôi muốn ăn… Ăn mỳ bò. Xuất phát thôi”. Cô cúi đầu nói
mấy câu rồi chẳng dám lên tiếng nữa.
Mộc Duệ
Thần đẩy cô qua một bên, khởi động xe lạnh lùng nói:
“Trước
hết phải tới bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân em”.
“Không
sao đâu mà… Chân tôi đã được giáo sư Bắc giỏi giang băng bó cho rồi, sẽ nhanh…”
Kít!
Tiếng thắng xe điếc tai.
Mộc Duệ
Thần quay sang nổi cáu:
“Em nói
tối qua em gặp gã đàn ông kia?”
Ngải Ái
giật mình vì lỡ miệng, vội xua tay:
“A,
không có, không… phải”.
“Còn
nói dối thì tối nay tôi sẽ khiến em không thể bước nổi xuống giường”. [(=.=) Mấy
zai đẹp trong ngôn tình toàn lấy cách này ra dọa các nàng và xem ra khá hữu
dụng].
Ôi
trời! Lấy cách này ra để dọa mình! Tổng giám đốc Mộc thừa thông minh mà!
“À…”.
Cô vò đầu. “Tối qua do chân bị thương không đi được nên tôi đã gọi điện cho Bắc
Hàn, sau đó anh ấy đến nhà thấy tôi bị thương nên băng bó cho tôi”.
“Còn gì
nữa không?”. Mộc Duệ Thần nheo mắt lại. “Em chắc em không nói dối?”
Ánh mắt
thẩm tra và phán quyết lướt qua Ngải Ái khiến cô lạnh run. Cô rụt vai:
“Còn
hôn nữa”.
“Tốt
lắm”.
Mộc Duệ
Thần cười lạnh băng:
“Em nói
tôi nên phạt em thế nào đây bé? Hay tôi đi tìm gã kia tính sổ”.
Ngải Ái
lật đật xua tay, khẩn khoản:
“Đó chỉ
là nụ hôn ngoài ý muốn thôi mà. Thật đấy. Bắc Hàn là người tốt. Cậu đừng làm
hại anh ấy”.
“Em lại
còn đi bênh vực cho anh ta”. Mộc Duệ Thần đẩy bật cửa xe ra. “Tôi phải đi cảnh
cáo gã. Em là người phụ nữ của tôi”.
“Đừng
đi mà…”. Ngải Ái ôm chặt anh, hốt hoảng. “Cậu đang bị thương nặng chắc là chưa
khỏi hẳn đâu. Đừng có làm thế. Lỡ vết thương bị động thì sao hả?”
Mộc Duệ
Thần nhẹ giọng hỏi:
“Em
đang lo lắng cho tôi?”
“Đúng
thế”. Cô quay gương mặt ửng hồng sang chỗ khác. Tôi đã bị Mộc hồ ly mê hoặc,
không lo lắng sao được?
“Được,
tôi nghe em lần này”.
Tâm
tình anh tốt hơn hẳn, nhéo mũi cô rồi hôn lên đó. “Không đi nữa”.
Ngải Ái
căn răng ngẩng khuôn mặt đỏ lựng:
“Ngay
cả lần sau cũng không đi có được không. Bắc Hàn là bạn của tôi. Anh ấy luôn
quan tâm tôi, đừng hại anh ấy…”
Thấy
anh không lên tiếng, cô cam đảm nói nhưng nghe còn thua cả tiếng muỗi kêu:
“Tối
nay cho cậu… muốn làm gì tôi thì làm…Nhé… Được chứ…”. Cậu ta đang bị thương
chắc cũng không hùng hùng hổ hổ được.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô mỉm cười:
“Bé
con!”
“Hả?”.
Cô ngẩng đầu lên.
“Không
phải nói xạo”. Anh bật cười. “Sau này… Em nên chủ động quyến rũ tôi nhiều hơn.
Cách này khá hữu dụng với tôi”.
Nói
xong, anh phì cười rồi quay mặt đi, tâm tình phấn chấn tiếp tục lái xe đi.
Ngải Ái
thấy xấu hổ hết sức, từ tai xuống chân như cây pháo có thể nổ tạch tạch bất cứ
lúc nào.
Những
cửa hàng mỳ bò vừa ngon vừa rẻ mà Ngải Ái giới thiệu không hề lọt vào mắt xanh
của tổng giám đốc Mộc. Anh gạt phăng tất cả, cuối cùng phải điều chú Giản
tới căn nhà trọ nhỏ bé của Ngải Ái để chế biến thức ăn.
Trong
phòng bếp vang lên những âm thanh bận rộn. Ngay sau khi Mộc Duệ Thần và Ngải Ái
ra khỏi xe, anh liền bế cô vào trong phòng ngủ, đóng sầm cửa lại rồi ngồi cạnh
nhau trên giường.
Ngải Ái
sượng sùng khi nghĩ tới câu lúc nãy mình nói, rất muốn phá cửa sổ nhảy bổ ra
ngoài, nhất là lúc này Mộc Duệ Thần cứ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực
như lửa càng làm cho cô nóng hết cả ruột gan.
“À…”.
Ngải Ái ngồi xích qua một bên do không muốn ngồi gần Mộc Duệ Thần quá. “Hay là,
chúng ta ra ngoài kia…”
“Ở
ngoài đó quá ồn ào”. Mộc Duệ Thần cắt ngang, vươn tay về phía cô cau mày. “Này…
Em sắp rớt xuống giường”.
“Úi!”.
Ngải Ái không dịch người nữa, cười gượng rồi đứng dậy, bước xịch lui đụng
tường. “Tự nhiên tôi muốn coi TV, hay tôi ra ngoài coi TV nhé…”
“Được
thôi”. Mộc Duệ Thần nhếch môi cười. “Bây giờ nếu em ra ngoài kia xem TV vậy thì
không chỉ đêm này để tôi muốn làm gì em thì làm, mà cả đêm mai, rồi tất cả các
đêm…”
Đe dọa
người khác quá đáng rồi nha!
Ngải Ái
vừa định nhấc chân lên liền rụt lại, lúng túng nói:
“Chẳng
lẽ… Từ nay về sau cậu đều ở đây???”