“Lúc
cậu ta nhắn tin cho tớ, tớ đoán chắc cậu đã đi rồi, nhưng khi thấy cậu trở về,
tớ đã lờ như không biết không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Tiểu Ái, nếu
đúng như Mộc Duệ Thần nói thì tớ là gánh nặng của cậu”. Thang Tiểu Y nhìn thẳng
vào mặt Ngải Ái. “Bởi thế nên cậu ta mới bảo tới hãy rời xa cậu. Tiểu Ái à, cậu
đừng quan hệ với loại người đó. Cậu ta quá nguy hiểm, là một con người thật
đáng sợ”.
Ngải Ái
giật mình, đầu óc u mê.
Thang
Tiểu Y nói anh là người nguy hiểm và đáng sợ nhưng hiện tại khi ở bên cạnh Mộc
Duệ Thần cô lại thấy anh rất dịu dàng và khá quyến luyến.
Cô đứng
dậy, lùi lại mấy bước:
“Tớ…
Cậu nhất định phải bắt tớ lựa chọn giữa cậu và người đó sao…”
“Tiểu
Ái”. Thang Tiểu Y bước xuống giường, nắm chặt tay cô. “Cậu rất muốn ở bên cạnh
cậu ta ư? Cậu ta có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn? Cậu cũng đâu có biết
mục đích cậu ta tiếp cận cậu mà phải không….”
“Đừng,
đừng nói nữa”. Ngải Ái xua tay, hoảng loạn. “Hôm nay tớ tới đây là để thăm cậu.
Cậu khỏe không? Có đau ở đâu không? Nếu cậu không sao thì tớ về nhé…”
Thang
Tiểu Y nhìn cô:
“Tiểu
Ái, càng cố trốn tránh thì cậu càng tỏ ra là người vô dụng. Đừng thân thiết với
cậu ta chỉ vì cậu ta đáng sợ. Tin tớ đi, Bắc Hàn là người có thể bảo vệ được cậu
nhưng cậu lại từ chối tình cảm của anh ấy…”
“Xin
lỗi Thang…”. Ngải Ái lùi lại mấy bước, lưng đụng vào bờ tường màu trắng lạnh
lẽo. “Tớ yêu anh ấy… Rất yêu… Tớ xin lỗi”.
Hai mắt
Thang Tiểu Y mở to hết cỡ:
“Tiểu
Ái cậu…”
“Tớ… về
nhé… Lúc này chắc hẳn cậu đang rất ghét tớ… Xin lỗi cậu… Cậu ở lại nhớ giữ gìn
sức khỏe… Lần sau tớ lại tới”.
Nói
xong, cô đẩy cửa, chạy trốn khỏi đó.
Thang
Tiểu Y nhìn bóng lưng của Ngải Ái, cụp mắt xuống nhớ lại lời hứa năm xưa với
Mộc Duệ Thần, nụ cười trên môi méo xệch.
Tiểu
Ái, tớ chỉ muốn… bảo vệ cậu. Cậu ta chắc chắn sẽ khiến cậu tổn thương…
*
“Cậu
chủ”. Mộc Giản bưng tách cà phê vào cho Mộc Duệ Thần ngay sau khi hội nghị kết
thúc, đứng sau lưng anh nói. “Cậu chủ định không quay lại Mỹ à?”
“Thời
gian tới có lẽ sẽ không về”. Mộc Duệ Thần uống một ngụm cà phê, ngón tay mân mê
miệng tách. “Hiện giờ trong kế hoạch của tôi vẫn còn thiếu một đứa con”.
“Đây là
thời kỳ thụ thai tốt nhất của Ngải tiểu thư, cũng là thời gian thích hợp nhất
để sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn Ngải tiểu thư sẽ sinh cho Mộc thị một người
thừa kế có dòng máu cao quý”.
Mộc Duệ
Thần nhìn lướt qua, thản nhiên nói:
“Chú
Giản bị liên lụy trong kế hoạch của tôi, chú có oán tôi không?”
“Mộc
Giản tôi thề cả đời trung thành với cậu chủ”. Mộc Giản khẳng định. “Cho dù phải
phản bội Mộc gia”.
Mộc Duệ
Thần nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy:
“Chú
Giản, tôi đã bỏ qua cho Mộc Lị Vi quá nhiều lần. Nhưng lần này thì không thể
được”.
“Mọi
việc do cậu chủ toàn quyền quyết định”. Mộc Giản thở dài. “Con bé Lị Vi giống
với mẹ của nó, hiếu thắng, làm nhiều việc ảnh hưởng tới cậu chủ nhưng mong cậu
chủ nể tình Mộc Giản tôi nhẹ tay với nó, xin cậu chủ cho nó được sống”.
Mộc Duệ
Thần lạnh lùng ra lệnh:
“Năm
phút sau cho cô ta vào”.
Sau đó
Mộc Giản rời khỏi phòng.
Năm
phút sau, cửa phòng được đẩy ra, Mộc Lị Vi ăn mặc sexy đi vào, đóng cửa lại cúi
đầu:
“Cậu
chủ cho gọi Lị Vi?”
Người
đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất khoanh hai tay nhìn cô ta nhếch môi cười
nhạt:
“ Lại
đây”.
Mộc Lị
Vi điệu đà bước tới, tự nhiên như không dựa vào người Mộc Duệ Thần:
“Cậu
chủ… Lị Vi tới rồi đây”.
“Cô có
chuyện quan trọng cần nói với tôi phải không nhỉ?”. Anh cúi đầu nhìn cô.
Mộc Lị
Vi mỉm cười quyến rũ, nhón chân nói vào tai Mộc Duệ Thần:
“Cậu
chủ… Tin này rất có thể là tin xấu đối với cậu chủ đấy, nhưng với Mộc gia thì
đây lại là tin cực tốt”. Ả cười khúc khích. “Tình cờ tôi xét nghiệm máu của
Ngải tiểu thư và phát hiện ra… Nhóm máu của tiểu thư chính là nhóm máu được gọi
là huyết thống cao quý… Theo như tôi biết, hai mươi năm trước cũng đã xuất hiện
một người có nhóm máu đó nhưng đã bị Mộc Dịch Triệt giết, giờ lại xuất hiện một
người khác… Chuyện này cả dòng tộc đều không biết… Tại sao lại thế nhỉ?”
Mộc Duệ
Thần lạnh lùng nhìn ả:
“Có vẻ
như cô đã biết quá nhiều”.
“Cậu
chủ muốn giết người diệt khẩu ư?”. Mộc Lị Vi không tỏ vẻ sợ hãi mà càng to gan
ôm hông Mộc Duệ Thần. “Đây là một tin tức sốt dẻo vô cùng tốt. Cậu chủ thử nghĩ
xem, nếu tôi cung cấp tin này cho dòng tộc, kết quả sẽ như thế nào nhỉ?”
“Cô đang
đe dọa tôi?”. Ánh mắt anh không gợn sóng, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Mộc Lị
Vi mơ màng nhìn người đàn ông ả hằng ao ước mười mấy năm nay tới đắm say:
“Cậu
chủ, trong lòng Lị Vi chỉ có cậu chủ. Lị Vi sẽ vì cậu chủ mà giữ kín chuyện này
với điều kiện hãy cho Lị Vi được làm người phụ nữ của cậu chủ”.
Mộc Duệ
Thần đứng thẳng dậy tựa người vào cửa kính. Mộc Lị Vi ngẩng đầu lên chỉ thấy
gương mặt anh được che khuất bởi luồng ánh sáng u ám. Ả không nhìn rõ lắm, bất
giác thấy hơi sợ.
Ả đang
ở đây… Làm một giao dịch với cậu chủ. Hành động này có thể khiến ả gặp phải hậu
quả đáng sợ.
“Cô
không sợ tôi giết cô?”. Giọng nói trầm trầm như giọng nói âm u của ma quỷ khiến
Mộc Lị Vi run rẩy cả người.
Ả lắp
bắp:
“Cậu
chủ, tôi đã ghi âm lại việc phát hiện ra người có thể sinh con nối dõi cho dòng
tộc cất ở nơi bí mật. Nếu như tôi đột ngột biến mất thì băng ghi âm đó ngay lập
tức sẽ được gửi cho những người trong dòng tộc”.
“Có
phải cái này không?”.
Tay anh
không hiểu từ đâu ra có một chiếc USB màu đen dạng bút hi-lite, trên thân bút
có viết hàng mật khẩu nhỏ xíu trông khá buồn cười.
Anh
quặp đầu ngón tay lại, “rắc” một tiếng, chiếc USB trong tay anh bị gãy làm hai.