“Anh
đúng là…”
“Em dám
chửi anh là đồ điên thử xem?”. Có vẻ như anh đã biết trước mọi ngôn ngữ, cử chỉ
của cô, nheo mắt. “Anh sẽ làm cho em phải hối hận”.
Ngay
sau câu nói đầy bức xúc của anh là giờ vào lớp. Cả phòng học đột ngột im ắng,
Ngải Ái ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo sơ mi bó sát người thẳng tưng với phong
thái lịch lãm – Bắc Hàn đang tao nhã bước lên bục giảng.
Bất
chợt, hai ánh mắt giao nhau.
Đôi mắt
kia màu xanh lam mang theo vẻ ảm đạm và đau thương mà cô chưa bao giờ nhìn
thấy, giấu sau đó có cả sự cố chấp.
Đối
diện với đôi mắt đó, Ngải Ái thấy rùng mình.
“Anh
đang nghĩ đây hai người đang đắm đuối liếc mắt đưa tình hay nhìn nhau vì tình
yêu sâu sắc đây?”
Tiếng
Mộc Duệ Thần nhắc nhở bên tai làm Ngải Ái hoàn hồn, cúi đầu tránh ánh mắt của
Bắc Hàn…
“Đâu
có… Anh đó có ngồi đó mà nói bậy. Em và anh ấy, không có gì đâu”.
“Nhưng
ánh mắt em không có vẻ như là không có gì”. Mộc Duệ Thần lơ đãng nhìn cô, khóe
môi cong lên nghiêm nghị.
Ngón
tay anh chỉ vào nơi trái tim đang đập loạn xạ của cô:
“Đừng
có đứng đông ngó tây”.
Ngải Ái
nắm ngón tay anh kéo xuống, cau mày:
“Anh làm
em đau”.
“Phải
để em biết rằng em là người con gái của anh, phải ý thức được điều đó”.
Nghe
thật bá đạo nhưng cũng giống như đang thề thốt.
Ngải Ái
nắm ngón tay anh, cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ bàn tay anh, khẽ gật đầu,
không nói gì nữa.
“Có một
vài lý do cá nhân nên tôi rất tiếc khi phải thông báo với các em từ hôm nay trở
đi tôi không còn dạy các em nữa. Sẽ có giảng viên khác thay thế tôi. Hôm nay
tôi tới đây là để tạm biệt các em…”
Trên
giảng đường vang vang giọng nói của Bắc Hàn, Ngải Ái ngạc nhiên ngước đầu
lên nhìn Bắc Hàn giới thiệu giảng viên mới, ánh mắt cũng vô tình nhìn về phía
cô.
Cô cúi
đầu xuống. Có khi nào Bắc Hàn rời khỏi trường là vì cô?
“Tạm
biệt các em”. Bắc Hàn nói rồi bước ra khỏi lớp.
“Thầy
Bắc, khoan đã…”
Tiếng
gọi ấy phát ra từ phía cuối lớp. Ngải Ái ngớ người.
Cô nhận
ra chính mình là người vừa mở miệng. Trước mặt cả lớp, cô lại đứng phắt dậy và
gọi Bắc Hàn.
Cô mất
trí rồi.
Trong
phòng học vô cùng im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích
tắc.
Bắc Hàn
quay người lại, nhìn Bắc Hàn hơi giật mình, cười nói:
“Nếu
bạn có vấn đề gì muốn trao đổi với tôi, thì có thể ra đây”.
Ngải Ái
nhích chân nhưng lại có cảm giác một luồng không khí lạnh toát đang vây lấy
mình, lạnh tới mức cô không có cách nào có thể nhấc chân lên được.
Cô cúi
đầu xuống nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Mộc Duệ Thần đang nhìn về phía Bắc Hàn.
“Ngồi
xuống!”.
Vờ như
không để ý tới cô, Mộc Duệ Thần nói ra hai chữ.
Ngải Ái
nhìn Bắc Hàn vẫn đang đứng trước cửa, tự nhắc nhở bản thân đừng nhìn vào đôi
mắt màu xanh lam kia nhưng ánh mắt của anh lại quá ấm áp, khiến cô không thể
không ngước mắt lên nhìn.
“Em chỉ
muốn…”. Cô lắc đầu. “… chỉ muốn cảm ơn thầy đã dạy chúng em mấy ngày qua”.
Môi Bắc
Hàn nở một nụ cười như tản gió xuân, ôn hòa nói:
“Không
có gì!”
Cô vừa
ngồi xuống thì Bắc Hàn cũng quay người đi.
Hốc mắt
hơi cay cay, cô chẳng thiết làm gì nữa.
Cô gục
đầu xuống bàn.
“Mộc
Duệ Thần, mặc kệ em đi…”
Sau đó,
cô nghe người ngồi cạnh thở khá mạnh.
Cô
biết, anh đang cố kìm nén cơn tức giận.
Sau giờ
học, Mộc Duệ Thần đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Ngải Ái vẫn đang nằm dài
trên bàn, lạnh lùng nói:
“Công
ty có việc, giờ cơm tới khách sạn tìm anh, đừng có muộn”.
Ngải Ái
không ngẩng đầu lên, cũng chẳng buồn lên tiếng.
Sự tức
tối chất đầy trong lồng ngực, Mộc Duệ Thần hít vào thật sâu rất muốn trừng phạt
cô.
Mộc Duệ
Thần, anh hãy đối xử tốt với em nhé.
Lời cô
lại vang vọng bên tai, anh bặm môi. Được thôi, bé con, anh sẽ đối xử tốt với em
nhưng chuyện như thế này anh chỉ bỏ qua cho em lần này thôi và đây cũng là lần
cuối cùng.
Anh cúi
người, ghé sát vào tai cô:
“Tới
gặp anh đúng giờ, đừng để khi gặp em anh phải nhìn thấy bộ dạng đau khổ vì đàn
ông này của em”.
Nói
xong, anh sải bước đi ra cửa, bỏ lại đằng sau những ánh mắt ngưỡng mộ của các
sinh viên nữ.
“Anh
chàng đáng yêu đó hình như ghen với thầy Bắc thì phải ấy nhỉ, mặt mũi đen xì…”
“Hay là
con nhỏ Ngải Ái kia có gì đó với thầy Bắc…”
“Mày
không biết hả, nghe nói vì muốn theo đuổi Ngải Ái nên thầy Bắc mới tới trường
mình dạy đấy…”
“Thiệt
hay giả đây trời? Đã ăn trong chén còn gắp trong nồi, nó cũng tham lam quá nhể…
Sao không nhường tao một người…”
Mấy lời
đồn nhảm lại bắt đầu xì xầm to nhỏ truyền vào tai Ngải Ái. Nhưng cô không dáng
ngẩng đầu lên vì không muốn cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này.
Vừa cảm
thấy cô độc cùng bất lực, cô còn chưa tin được rằng người đó đã đi rồi… Cô cứ
nghĩ mình sẽ không sao… Nhưng không thể nào ngờ rằng cô vẫn không kìm được lòng
mình, nước mắt đã giàn dụa từ lúc nào.
“Các
cậu đừng có nói năng bậy bạ, có giỏi thì chụp được ảnh đi rồi hẵng nói”. Một
giọng nói rất quen thuộc bất bình vang lên. “Để tớ nói cho mà biết, có phải các
cậu đang ghen tị với cậu ấy? Cậu ấy đang ở đây, sao không tới mà hỏi cậu ấy
đi”.
Rầm
rầm…
Có mấy
tiếng cười khẩy khinh thường, sau đó đám người đó tản đi.
Ngải Ái
ngẩng đầu lên nhìn người đang chìa khăn giấy ra trước mặt mình, cúi đầu gọi
khẽ:
“Thang…”
“Bắc
Hàn đi rồi”.
“Tớ
biết…”. Ngải Ái nắm tay Thang Tiểu Y. “Tớ xin lỗi…”
“Sao
lại xin lỗi tớ?”. Thang Tiểu Y rút tay lại, lạnh nhạt nói. “Đây là sự lựa chọn
của cậu, cậu đã chọn Mộc Duệ Thần, cũng chọn việc rời bỏ tớ và… đuổi cổ Bắc Hàn
đi!”
Thang
Tiểu Y lắc đầu.
“Tớ đã
kiên quyết đến như thế mà cậu vẫn không rời xa người đó sao? Tiểu Ái, cậu ta đã
cho cậu uống thuốc mê gì thế hả?”