“Tóm
lại, Bắc Hàn đi là do cậu hết”. Thang Tiểu Y nhìn Ngải Ái. “Không những rời
khỏi trường… mà còn rời Trung Quốc nữa đấy”.
“Sao!”.
Ngải Ái đứng bật dậy hoảng hốt. “Anh ấy muốn đi đâu?”
“Chốt
lại một điều là một đi không trở lại…”. Thang Tiểu Y hờ hững quay người đi.
“Trưa nay sẽ lên máy bay. Nếu giờ cậu tới nhà anh ấy ít ra còn kịp ăn bữa cơm
trưa cuối cùng với anh ấy”.
Nói
xong, Thang Tiểu Y bỏ đi.
Ngải Ái
đeo túi xách chạy ra khỏi lớp, đi theo hướng Bắc Hàn vừa đi lúc nãy.
**
“Lị Vi,
vết thương của cậu chủ không sao nữa rồi. Nếu chủ tịch không có giao việc gì
nữa thì con về đi”.
Mộc
Giản ngồi trước bàn, nhìn vào cánh tay bó bột của Lị Vi:
“Đừng
mong đợi được ở cạnh cậu chủ. Lị Vi, con không hợp đâu”.
“Cha
đang đuổi con đi sao”. Mộc Lị Vi đưa cánh tay không băng bột cầm quả táo lên
ăn. “Con bị như thế này còn làm chuyện xấu được ạ. Cha đừng có lo”.
Mộc
Giản thở dài:
“Con
gái, không phải cha sợ con làm chuyện xấu mà là sợ con lại bị thương. Lòng tốt
của cậu chủ cũng có hạn, con thì luôn gây chuyện… Một ngày nào đó…”
“Được
rồi cha!”. Mộc Lị Vi cắt ngang lời Mộc Giản đang thao thao bất tuyệt, rút khăn
giấy ra chùi miệng rồi bật cười. “Con đến đây là để cung cấp tin tức tốt lành
cho cậu chủ, khá hữu ích đấy ạ”.
Mộc
Giản nhăn trán nói:
“Cha
chỉ mong con không giở trò gì ở đây”.
“Tất
nhiên rồi ạ!”. Ánh mắt Một Lị Vi sáng lên rồi ném một xấp tài liệu từ trong túi
xách ra. “Con đã tìm được cái này – một người có thể sinh con mang dòng máu
chính thống cho cậu chủ”.
Mộc
Giản vội vàng cầm xấp tài liệu lên xem, nhìn hàng chữ chính giữa đề tên cô bé
kia, Kiều An Kỳ.
“Cô bé
này…”
“Nó mới
tới trung tâm nghiên cứu. Qua phân tích nhóm máu thì chỉ có 50% thành công.
Nhưng sau này con tìm hiểu ra được trong lúc kiểm tra, con bé này đã âm thầm
che giấu nhóm máu của mình. Con cũng điều tra kỹ rồi, nó có nhóm máu trùng với
nhóm máu của cậu chủ”. Mộc Lị Vi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa nói. “Tin này với
cả chủ tịch Mộc Gia và cả cậu chủ đều là tin cực kỳ tốt. Nhưng con lại nói với
cậu chủ… Cha, con đang làm chuyện tốt mà phải không?”
Mộc
Giản cẩn thận lật tài liệu rã em, sau đó nghiêm nghị nói:
“Cô bé
đó ở đâu. Hãy dẫn cha đi gặp Kiều tiểu thư, cha muốn bảo vệ cô bé đó”.
“Angel”.
Mộc Lị Vi gọi với ra ngoài cửa, sau đó cửa mở, một cô bé khoảng mười bảy tuổi
với vẻ mặt sợ hãi bước vào.
Cô bé
có gương mặt xinh đẹp, yếu đuối như một cánh hoa mỏng manh, đáng thương, vừa
bước vào trong đã lo lắng nắm tay lại, trốn sau lưng Mộc Lị Vi.
“Chị Lị
Vi”.
Đúng là
cô bé đã từng được cậu chủ gọi vào phòng.
Mộc
Giản nghĩ ngợi rồi nói:
“Cha sẽ
bàn với cậu chủ chuyện này. Con hãy đưa cô bé tới khách sạn khác,… tạm thời hãy
giữ cô bé ở lại đây”.
“Dạ!”.
Mộc Lị
Vi cười tươi một cách xảo quyệt. “Cha, người đáng thương nhất trong kế hoạch
của cậu chủ vẫn là cô Ngải tiểu thư kia”.
“Lị
Vi!”. Mộc Giản to tiếng quát con gái, sắc mặt thay đổi. “Chuyện đó không phải
việc của con”.
Mộc Lị
Vi trừng mắt nhìn đồng hồ sau đó lôi Kiều An Kỳ đi ra ngoài.
Trong
phòng khách sạn.
Kiều An
Kỳ ngồi trên ghế bất an.
“Lị Vi,
em bắt buộc… phải làm chuyện đó… với người được gọi là cậu chủ kia ạ?”
“Đúng
thế! Nếu không em sẽ phải quay trở lại trung tâm nghiên cứu ngày đêm bị tiêm
thuốc trong đau đớn, còn bị nhốt lại nữa”. Mộc Lị Vi thay quần áo, nhìn ả trong
gương, mắt lấp lánh. “Em không thích cậu chủ ư? Chỉ cần cậu chủ muốn em, rồi
sau đó sẽ cưới em đấy”.
Kiều An
Kỳ nhìn tấm lưng trần của Mộc Lị Vi, nghi ngờ hỏi:
“Chị Lị
Vi, chị cũng thích cậu chủ mà? Sao chị lại để cho em kết hôn với cậu chủ…”
“Chị
ư?”. Mộc Lị Vi quay mặt lại. “Chị nghĩ việc trở thành vợ của cậu chủ hợp với em
hơn”.
Nói
xong, cô ta nện gót giày cao gót ra cửa.
“Muộn
rồi, chị phải đi khám bệnh”.
“Khám
bệnh?”
“Gặp
bệnh nhân của chị… tư vấn việc uống thuốc. Chị là bác sĩ mà, phải không?”
Mộc Lị
Vi đi rồi, chỉ còn một mình Kiều An Kỳ ngồi trong phòng khách sạn.
Trên
gương mặt được trang điểm kỹ càng không cảm xúc nhưng lại che dấu đằng sau đó
là cả một vẻ mặt của rắn độc.
Mày cứ
đi mà làm cô chủ của Mộc gia, rồi mày sẽ phải sống dở chết dở, cứ tha hồ mà ảo
tưởng đi nhé.
Người ả
muốn là cậu chủ, mọi thứ khác ả không quan tâm.
Như một
loại độc dược không rõ tên đang lan tỏa khắp người ả, ăn vào trong mạch máu của
ả khiến ả không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhất quyết phải hành động.
***
Điện
thoại tắt máy suốt, tìm cả sân trường, Ngải Ái cũng không nhìn thấy bóng dáng
Bắc Hàn đâu cả.
Ngải Ái
lật đật gọi tới nhà anh, dì nói anh vẫn chưa về.
Đứng trước
cổng trường, Ngải Ái lau mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cô thở dài
cái sượt:
“Bắc
Hàn… anh đang ở đâu vậy”.
“Hồi
nãy ăn mỳ ở cửa hàng gần trường, trời ơi thấy anh kia đẹp trai ghê”.
“Ừ, anh
ấy cao ráo, có đôi mắt màu xanh lanh – đẹp trai quá đi mất”.
“Cậu là
sinh viên mới hả? Thầy Bắc dạy trường mình mà cũng không biết hả? Nghe nói hôm
nay thầy ấy đã nộp đơn xin nghỉ việc từ giờ sẽ không dạy ở trường mình nữa,
chắc làm nhiều trái tim của các sinh viên nữa tan vỡ đây”.
Mấy cô
bé sinh viên đi lướt qua Ngải Ái nói chuyện rôm rả.
Nghe
xong, Ngải Ái phấn chấn hẳn lên, co chân chạy tới tiệm mỳ mà cô và Bắc Hàn đã
nhiều lần ăn ở đó…