“Cậu
chủ, ý cậu chủ thế nào?”
Mộc
Giản trình tư liệu về Kiều An Kỳ, cung kính báo cáo chi tiết thông tin mà Mộc
Lị Vi đã cung cấp. “Tôi nghĩ đây đúng là tin tức tốt lành cho cả cậu chủ và
Ngải tiểu thư, không biết ý cậu chủ ra sao?”.
Mộc Duệ
Thần đặt tài liệu xuống, dựa lưng vào ghế, nheo mắt lại đăm chiêu.
“Cậu
chủ”.
“Sự
việc đã đến mức này thì tôi không thể đợi thêm được nữa”. Ngón tay day trán.
“Nhưng hiện giờ tôi không có hứng thú ngủ với người con gái khác”.
“Tôi
biết mọi tâm tư tình cảm của cậu chủ đều dành hết cho Ngải tiểu thư”. Mộc Giản
nói. “Cậu chủ đã không muốn thì việc này sẽ tạm gác lại. Tình cảm của cậu chủ
và Ngải tiểu thư ngày càng thăng hóa, chắc cô ấy cũng sẽ vì cậu chủ mà sinh
con”.
Mộc Duệ
Thần đứng dậy, phất tay:
“Tốt,
không bàn vấn đề này nữa, tôi phải chuẩn bị cho buổi hội nghị”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”.
Sau đó,
Mộc Giản đi ra ngoài.
Mộc Duệ
Thần nhìn sấp tài liệu trên bàn, hít vào thở ra thật sâu rồi cất vào ngăn tủ,
không hề đưa mắt nhìn thêm lần nào nữa.
Chỉ vì
nhìn thấy ánh mắt sâu sắc của cô dành cho gã có đôi mắt màu xanh lam kia mà hôm
nay tâm trạng anh không được vui, cũng không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì.
Gã đó
anh đã sai người đi điều tra, lí lịch trong sạch, gia đình bình thường, không
có bất kỳ vết đen nào, rất khó để tra ra.
Tù gia
Aziz, nơi thuộc sở hữu của xã hội đen, một người có lí lịch sạch bong như gã
sao có thể biết tới nơi đó.
Nếu đã
không điều tra được điều gì thì chỉ có thể có hai khả năng. Một, sự thật đúng
là như vậy, hai là gã có khả năng che dấu bản thân kỹ càng.
Không
hiểu sao anh lại có cảm giác sự đe dọa đến từ gã đó.
Hôm nay
lúc bé con nghe thông báo gã rời trường đã nằm dài trên bàn với bộ dáng đau
thương thấy rõ khiến anh thấy lo…
Anh đã
phải dùng mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình một cách cẩn trọng nhất nhưng
lại không bằng một ánh mắt của gã đó.
Trái
tim anh lúc này đây đang dậy sóng. Đây không phải là anh, một Mộc Duệ Thần
quyết đoán.
Anh
không thể biết được chuyện này với anh là tốt hay xấu, chỉ biết rằng ở trước
mặt cô, trong anh xuất hiện một thứ cảm giác có tên là “yếu đuối”.
*
“Bắc
Hàn”
Ngải Ái
chống hông thở dốc, ngước mắt nhìn Bắc Hàn đang ngồi nhìn ình cười, rã rời đứng
thắng người dậy, đi tới trước mặt anh ngồi phịch xuống ghế, vừa nói vừa thở ra
hơi:
“Anh…
anh muốn đi thật ạ?”
“Ừ”.
Bắc Hàn rót ly nước đưa cho cô sau đó là khăn giấy. “Từ từ thôi em”.
Nhìn
Ngải Ái cầm ly nước tu ừng ực, anh mỉm cười. “Tới tạm biệt anh hả?”
Ngải Ái
đặt ly nước xuống, nhìn vào đôi mắt xanh đang nhìn mình chăm chú, lặng lẽ hít
vào thở ra thật sâu rồi nhìn thẳng vào anh:
“Không
phải ạ! Em muốn khuyên anh hãy ở lại. Tối qua em nói những lời đó với anh không
hề có ý muốn anh ra đi. Anh đừng vì em mà…”
“Đúng
là anh vì em”. Anh cắt ngang. “Vì em mà đến đây, vì em mà ra đi, chỉ đơn giản
vậy thôi”.
Ngải Ái
không trả lời.
“Ở đây,
anh đã không kìm được trái tim mình muốn theo đuổi em nên anh đã đối xử thật
tốt với em… Anh phải làm sao đây? Nhưng anh lại không muốn khiến em có cảm giác
bị làm phiền, cũng không hề muốn nhìn em tươi cười với người đàn ông khác. Bé
ngốc, em có hiểu ý anh không?”
Ngải Ái
cúi thấp đầu xuống:
“Vậy
là… anh muốn đi thật ư?”
“Nếu em
muốn anh ở lại thì anh sẽ không đi nữa”. Tay anh đặt lên trên tay cô, nắm chặt
lấy bàn tay nhỏ nhắn. “Anh sẽ ở đây đợi em, đợi mãi…”
Cô
ngước mắt kên nhìn anh kinh ngạc.
“Tiểu
Ái, anh đã ở bên em năm năm. Vì không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta nên
anh chỉ cần được ở bên cạnh em… Nhưng Mộc Duệ Thần lại dùng sức mạnh của cậu ta
để có được em”. Anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay. “Thật không công bằng
với anh…”
“Anh
à…”
“Em
không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào, anh đã bị em gạt qua một bên”. Bắc Hàn cụp
mắt xuống, hàng lông mi che khuất đôi mắt màu xanh lam u buồn. “Có thể nói là
đều là lỗi của anh chỉ muốn cướp lại em từ tay cậu ta…”
Ngải Ái
vội rút tay về, đứng dậy:
“Em…
không muốn vì em mà anh ra đi. Em chỉ muốn khuyên anh đổi ý, nếu anh vẫn nhất
quyết muốn đi thì em không nói thêm gì nữa”.
“Em còn
muốn chạy trốn anh tới khi nào nữa”. Bắc Hàn đứng dậy, bước tới đứng trước mặt
cô, cúi đầu xuống.
“Trước
đây, em không hiểu nhưng giờ khi em biết rồi vẫn trốn tránh anh, điều đó không
công bằng với anh. Bé ơi, hãy công bằng với anh được không?”
Ngải Ái
còn chưa kịp nói gì thì Bắc Hàn đã nắm tay cô kéo ra ngoài.
“Bắc
Hàn… Anh định làm gì đấy?”
Cô hét
lên muốn giật tay ra nhưng Bắc Hàn đã vòng tay qua eo cô kéo đi.
Anh kéo
cô đến con đường nhỏ mà cả hai người đã đi tối hôm đó. Đoạn đường này khá vắng
vẻ, không có mấy người qua lại. Bắc Hàn dắt tay cô tới một băng ghế dài.
“Bắc
Hàn”.
Cô sợ
tới mức tái mặt.
“Anh,
anh định làm gì thế?”
“Không
làm gì cả… Tự nhiên, anh thấy rất tức giận”. Anh nói.
Nhìn cô
một lúc, ánh mắt anh chợt sáng lên, sao đó cúi đầu bắt lấy đôi môi cô:
“Ưm…
ưm… ưm… Bắc Hàn… Anh đừng thế…”
Lúc này
đây, cánh tay Bắc Hàn như gọng kiềm kẹp chặt lấy cô không có cách nào có thể
thoát ra được. Nụ hôn nóng rực của Bắc Hàn không có cũng có tính chiếm hữu.
Anh ôm
cô vào ngực, cứ thế ngồi trên ghế hôn cô, tay còn sờ lên ngực cô.
Ngải Ái
giật mình, vừa vùng vằng vừa đánh đấm:
“Dừng
lại ngay! Nếu không em sẽ hét lên đấy”.
“Bé
ngốc, anh muốn có được em”.
Anh thì
thầm, nụ hôn cành mãnh liệt.
“Bắc
Hàn! Em sẽ ghét anh đấy. Thả em ra ngay!”