Bắc Hàn
không hề quan tâm tới lời cảnh cáo của cô, rút đầu vào cổ cô ra sức hôn hít,
không kìm nén được sự ham muốn đang thống lĩnh trong anh, như muốn giải phóng
tình cảm chôn sâu trong lòng nhiều năm qua.
Anh ấy
cũng ôm mình, hôn mình, thậm chí còn muốn mình.
Trong
nhục nhã, Ngải Ái giơ cao tay ra sức giáng thật mạnh xuống…
Ba cái
tát vang lên giòn dã, cả hai đều sửng sốt. Bắc Hàn lúc này mới bừng tỉnh, nhận
ra anh đã đè Ngải Ái xuống ghế từ lúc nào. Nhìn cô căm phẫn, quần áo xộc xệch,
trên làn da trắng nõn có mấy vết đỏ, hơi sưng, chính là những kiệt tác của anh.
“Anh
xin lỗi”.
Anh
cuống cuồng ngồi dậy, cởi áo khoác choàng lên người cô.
“Tiểu
Ái, anh xin lỗi…”
Ngải Ái
khoác áo của anh lên người, cài nút áo lại, đứng dậy.
Cô quay
đầu, nhìn vẻ mặt hối lỗi của Bắc Hàn, lắc đầu:
“Em
không trách anh mà chỉ trách bản thân mình…”. Cô bước chân đi. “Đáng lẽ em
không nên đến tìm anh”.
“Tiểu
Ái!”.
Người
phía sau nắm cánh tay cô nhưng vẫn lừng khừng không kéo lại.
“Em cứ
thế này mà bỏ đi, anh sẽ hận bản thân mình đến chết mất”.
Ngải Ái
cắn môi một lúc lâu, lòng đã thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô quay
đầu nhìn gương mặt anh đẹp như tượng điêu khắc, hào hoa cuốn hút, nghĩ tới
khoảng thời gian năm năm hai người quen biết nhau.
“Bắc
Hàn, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt”. Cô mỉm cười, đặt tay lên tay anh. “Anh
ấy sẽ đối xử tốt với em”.
Cô
nhoẻn miệng cười, có chút chua xót.
Băc Hàn
biết rằng đây chính là sự từ chối anh của cô.
Hai tay
anh đặt lên hai vai cô, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của cô:
“Ừm,
vậy là anh yên tâm rồi”.
Ngải Ái
cười tươi, gật đầu:
“Thầy
à, ở trên máy bay thầy nên chú ý tới những cô gái xinh đẹp. Chúc thầy sớm tìm
được bạn gái”.
“Được
được”. Anh dõng dạc nói. “Anh sẽ nghe lời em”.
Ngải Ái
thả tay anh ra, nhìn vào đồng hồ đeo tay.
“Đã tới
giờ em hẹn ăn cơm với anh ấy. Anh ấy cũng không thích việc em đến muộn đâu. Giờ
em phải đi rồi”.
“Ừ!”.
Bắc Hàn trả lời. “Hãy cho anh một nụ hôn chào tạm biệt nào”.
Ngải Ái
nhìn vào bờ môi anh rồi nhón chân hôn lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn
chuồn lướt nước.
Sau nụ
hôn tạm biệt, Ngải Ái chạy lên trước vẫy tay:
“Bắc
Hàn, chúc anh thượng lộ bình an”.
Nắng
chiều chiếu xuống trên thân hình cao lớn của Ngải Ái, thành một cái bóng thật
dài…
Anh cúi
xuống nhặt áo khoác cô bỏ lại, gác lên cánh tay rồi quay người đi.
Trên
băng ghế dài vừa xảy ra màn âu yếm vừa nữa, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi.
Vẻ đẹp
của cô gái dưới ánh mặt trời càng trời nên chói lóa, một vẻ đẹp chết người. Có
vẻ như cánh tay bó bột không hợp với vẻ bề ngoài của cô.
Cô đẹp
kiểu con lai, trong đôi mắt to là sự phấn khích và đắc ý.
Cô nhìn
bức ảnh trong điện thoại di động chéo miệng lắc đầu.
“Không
ngờ mình thu hoạch được kết quả ngoài mong đợi…”
Vốn dĩ
cô ta chỉ định đến đây để điều tra tình hình uống thuốc của cô tiểu thư kia
nhưng không ngờ lại chụp được tấm ảnh có lợi cho ả.
Ha ha,
chẳng mất bao nhiêu công sức.
Cô ta
đứng dậy, đội mũ, đeo kính mát, cong đôi môi đỏ quyến rũ rồi bỏ đi.
Cậu
chủ, Lị Vi sẽ khiến cậu chủ bất ngờ bởi thứ này… mà cũng có thể, sẽ phải khiến
cậu chủ bất ngờ hết lần này tới lần khác ấy chứ…
*
Ngải Ái
vội vàng chạy tới khác sạn, lên tới phòng của Mộc Duệ Thần, nhấn chuông cửa.
Chuông
cửa vang liên hồi nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, cô lo lắng lẩm bẩm. “Chết
thật, tới muộn hơn nửa tiếng, hay anh ấy đi rồi”.
“Cho em
hỏi… chị tìm cậu chủ ạ?”
Có
tiếng gọi mình bên cạnh, Ngải Ái quay sang nhìn thấy một cô bé dáng người mảnh
khảnh mặc chiếc váy trắn có đôi mắt to tròn trong veo. Nhìn cô bé có thể khiến
người khác nảy sinh ý muốn được bảo vệ, kể cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Ngải Ái
nhìn cô bé gật đầu, nói nhỏ nhẹ như không muốn làm cô bé đó sợ:
“Em
biết Mộc Duệ Thần hả?”
“20
phút trước cậu chủ đi ra ngoài rồi ạ”. Cô bé nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu lên nói.
“Hả, đi
rồi ư?”
Ngải Ái
rút điện thoại ra định bấm số của Mộc Duệ Duệ Thần thì phát hiện điện thoại hết
pin từ lúc nào.
“À… Em
có thể cho chị mượn điện thoại gọi một cuộc được không?”
Cô bé
mở to mắt nhìn cô sau đó hoảng sợ lắc đầu:
“Điện
thoại ạ? Em không có…”
Em là
tiên nữ sống ở thời cổ đại hay sao vậy? Ngải Ái ái ngại.
“Thôi
vậy, chị sẽ tới tổng đài xin gọi nhờ”.
Ngải Ái
nói xong quay người đi tới thang máy thì mép áo đột nhiên bị nắm lấy.
Cô bé
váy trắng kéo cô lại, bặm môi nói nhỏ:
“Lúc
nãy em bỏ ra ngoài nên giờ không vào được trong phòng nữa. Em không biết phải
làm sao bây giờ cả. Chị giúp em được không?”
Mặt
Ngải Ái lấm tấm mồ hôi.
“Đưa
phiếu phòng cho chị”.
Cô bé
lắc đầu.
“Đây
không phải là phòng của em”.
Kiều An
Kỳ thấy hối hận vì đã không nghe lời Mộc Lị Vi, bỏ ra khỏi phòng vì quá đói
bụng.
“Thế
còn thẻ chứng minh nhân dân? Có chứng minh thì sẽ gọi người ta tới mở cửa phòng
được đấy em”.
Cô bé
lại lắc đầu, ngước mắt lên nhìn cô ngượng ngùng:
“Cho em
hỏi… chứng minh nhân dân là gì ạ?”
Ngải Ái
đổ mồ hôi hột. Cô nắm lấy tay Kiều An Kỳ:
“Có
thật là em quen Mộc Duệ Thần không vậy?”
Kiều An
Kỳ gật đầu.
“Dạ. Em
là người trong biệt thự Mộc gia, tên là Kiều An Kỳ”.