Ngải Ái
thấy nghi ngờ, tại sao trong biệt thự lại có cô bé ngây ngô thế này được nhỉ.
Nhìn Mộc Duệ Thần xem, học cao hiểu rộng, còn chú Giản thì am hiểu tinh tường
mọi kỹ năng…
“Chị
đói bụng quá. Hay thế này đi, để chị dẫn em đi ăn nhé”.
Kiều An
Kỳ kinh ngạc:
“Chị
mời em ăn gì vậy… Nhưng em sợ em không biết làm thế nào để cảm ơn chị”.
“Khỏi
cần cảm ơn, chỉ cần chúng ta làm bạn với nhau là vui rồi”.
Ngải Ái
thừa biết người trong Mộc thị có chỉ số IQ hơi bất bình thường nên cũng lười
hỏi, dắt ta cô bé đi xuống tầng lầu.
Mặc dù
Kiều An Kỳ vẫn hơi lo lắng khi đi cùng Ngải Ái nhưng rồi cô bé thấy Ngải Ái
không có vẻ gì sẽ làm hại mình nên cũng nắm tay cô rất thân thiết.
Trên
đường đi, Kiều An Kỳ cứ như người tham gia chương trình “Mười vạn câu hỏi vì
sao”, thấy cái gì cũng hỏi, tò mò như đứa trẻ con, thấy nơi đông người lại tròn
mắt đứng xem, thấy cảnh đẹp là bô bô chạy tới, ngay cả màn hình TV lớn phát quảng
cáo trên đường phố cũng đứng lại xem cho bằng được.
Ngải Ái
tò mò hỏi:
“Angel,
chị thấy hình như mẹ em trước đây ngược đãi em bằng cách nhốt em trong nhà
nhiều năm thì phải? Tất cả những thứ em nhìn chăm chú đều rất bình thường mà”.
“Em
chưa được gặp mẹ. Em sống trên một hòn đảo nên cái gì cũng không biết”. Cô bé
dừng lại, trả lời với dáng vẻ buồn bã. “Chị ơi, hay là chị thấy em thật phiền…
Em không nói…”
“Đâu
có, chị đâu có nghĩ như vậy”. Cô bé này còn khá non nớt. Ngải Ái nắm tay cô bé
kéo đi nhanh. “Chị Tiểu Ái đói lắm rồi. Chúng mình nhanh đi ăn cơm thôi, được
chứ?”
Cô bé
phấn chấn gật đầu.
Sau
đóm, Ngải Ái dẫn Kiều An Kỳ đến Mc Donalds, có vẻ như những đồ ăn ở đây cô bé
chưa từng được ăn bao giờ nên cô đã gọi rất nhiều món cho cô bé.
Kiều An
Kỳ ăn no nên cười rất đáng yêu, mút nước sốt dính trên tay, mặt đỏ hồng:
“Chị
Tiểu Ái, chị rất xinh”.
Được
một mỹ nhân khen, Ngải Ái giật mình.
“Nhầm
rồi. Nhầm rồi. Angel xinh hơn chị nhiều”.
Kiều An
Kỳ nắm tay Ngải Ái, trịnh trọng nói:
“Chị
Tiểu Ái rất tốt với em, mua thật nhiều đồ ăn cho em, nên… chị Tiểu Ái mới là
người xinh đẹp nhất”.
Đúng là
một cô bé ngây ngô, có suy nghĩ thật trong sáng. May mà mình không phải là đàn
ông, chứ nếu không đã bổ nhào vào như sói vồ dê.
Ngải Ái
cười gượng, nhăn mặt:
“Ăn no
rồi thì chúng mình về thôi”.
Kiều An
Kỳ gật đầu rồi đứng dậy đi theo Ngải Ái.
Đang
định quay về khách sạn thì nửa đường có một người đàn ông cosplay bước tới nói
cô bé đáng yêu rồi giơ ra bộ cosplay một nhân vật hoạt hình, Kiều An Kỳ từ chối
tuy nhiên trông cô bé khá phấn khích, luôn miệng cảm ơn anh ta.
Ngải Ái
hỏi cô bé thích người đó à, cô bé trả lời vì thấy anh ta hiền lành nên cô bé
rất vui.
Ngải Ái
nhận ra trong mắt Kiều An Kỳ những ai hiền lành, đối xử tốt với cô bé thì cô bé
mới tiếp xúc, và còn nói cảm ơn họ.
Cô cảm
thấy hơi đau lòng, ôm vai Kiều An Kỳ, dịu dàng nói:
“Lúc về
chị sẽ cho em số điện thoại của chị, nhớ thường xuyên gọi cho chị nhé, chị sẽ
dẫn em đi chơi”.
Kiều An
Kỳ cảm động ôm lấy cô thật lâu mới buông ra…
***
Buổi
tối…
Có một
thực tế, nếu bạn dám quên phứt Mộc Duệ Thần đi thì bạn sẽ không được ăn quả
ngọt.
Giống
như Ngải Ái bây giờ vậy.
Cô như
đứa bé phạm lỗi, đứng trước ghế nệm bối rối vuốt tóc để cho người đàn ông đang
tức giận tra hỏi.
“Anh đã
nói gì?”. Anh dựa lưng vào ghế nệm, lạnh lùng hỏi.
“Không
được tới muộn”. Cô lí nhí trả lời anh.
“Thế em
đã làm gì?”
“Em tới
muộn 39 phút”. Cô thành thật. “Lúc em tới khách sạn tìm anh thì anh đi mất rồi.
Ở đó em gặp được bạn học cũ nên cùng nhau đi ăn, ăn xong quay lại thì anh có ở
đó đâu”.
Kiều An
Kỳ bảo cô giữ bí mật việc cả hai gặp nhau với Mộc Duệ Thần, sợ cậu chủ sẽ tức
giận nên cô đành phải nói dối.
“Vậy em
có biết… chiều nay anh đã làm gì không?”
“Sao em
biết được”. Cô nhỏ nhẹ nói nhưng thấy Mộc Duệ Thần trừng mắt vội đính chính.
“Đúng rồi… Anh đi tìm em… do điện thoại em hết pin anh không gọi được nên anh
phải đi tìm em”.
“Sau
đó”.
“Sau
đó, em chủ động xin lỗi anh”.
Ngải Ái
bước lại gần, nắm chặt bàn tay to của anh. “Em xin lỗi,… sau này nếu bị kẹt xe
em nhất định sẽ gọi cho anh”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cái nắm tay của cô, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài:
“Sau
này phải ngoan”. Anh dặn dò. “Không được chơi trò mất tích với anh”.
Có trời
mới biết anh đã đi tìm cô bao lâu, nếu cô không gọi cho anh từ nhà trọ thì có
lẽ anh đã sớm phát điên.
“Ừm!”.
Được tha thứ, cô cười rõ tươi. “Em biết rồi!”.
“Nhưng
phạt thì vẫn phải phạt…”
Anh
đứng dậy, ôm ngang eo cô. “Vết thương của anh đã khỏi hẳn, băng cũng tháo rồi…”
Linh
tính mách bảo cô sắp có điềm xấu.
Anh
kiêu ngạo nói:
“Cho
nên anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng được tắm uyên ương với anh của em”.
“Ai
muốn tắm uyên ương với anh hả?… Á… Á… Anh là người muốn tắm sao cởi đồ em làm
gì? Á, Mộc Duệ Thần, đừng mang em vào trong đó!”
“Đừng
mang em vào trong đó là sao?”.
Nụ cười
đen tối xuất hiện trên môi Mộc Duệ Thần. Ngải Ái như bị luồng điện chạy dọc
toàn thân, ngơ ngác để anh bế lên.
“Bồn
tắm này hơi nhỏ”. Anh cau mày.
Ngải Ái
đang uốn éo trước ngực anh, nghe câu đó hớn hở ra mặt:
“Vậy
thì chúng mình đừng có làm cái trò đó nữa ha”.
Mộc Duệ
Thần cười hì, liếc cô một cái:
“Đừng
làm trò gì, em đang nghĩ gì thế. Anh chỉ muốn tắm thôi mà”.
Tắm mới
ghê! Ngải Ái trừng mắt nhưng lại chẳng dám nổi cáu.
Anh ôm
cô ngồi trên thành bồn tắm, hai tay bắt đầu thành thục cởi quần áo của cô.