Dịu Dàng Yêu Em

Chương 193: Chương 193




Mộc Duệ Thần nhìn chăm chăm vào tấm ảnh thật lâu rồi cầm xấp ảnh đứng phắt dậy đi nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Chiếc xe ô tô lao nhanh trong mưa đi về phía nhà trọ.

Bé con lại dám phản bội anh.

Cố kìm chế cơn giận dữ, hít vào thở ra thật sâu để không phát điên tới mức muốn giết người.

Anh cần phải đi xác minh chuyện này vì anh muốn cho cô một cơ hội, một cơ hội rất nhỏ nhoi, anh sẽ vẫn lắng nghe cô giải thích.

***

“Nóng quá…”

Ngải Ái khẽ “ư ư”, giật nảy mình, muốn vươn tay tránh xa lò sưởi nóng rực nhưng lại không thể nhúc nhích.

Sau nhiều lần trằn trọc, cô mở choàng mắt. Đầu óc đang mơ màng chợt tỉnh táo hẳn ra.

Vẫn đang là giữa đêm, và người ôm cô nằm trên giường là Mộc Dịch Triệt. Nhưng điều đáng nói ở đây là Mộc Dịch Triệt không biết đã chui vào trong chăn từ lúc nào, cả người dán sát vào cô trong khi cô chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, quá mức thân mật khiến người khác phải đỏ mặt.

“Này anh kia! Anh kia!”. Ngải Ái hoảng hốt la lớn. “Mộc Dịch Triệt, ai cho phép anh chui vào chăn của tôi. Đi ra ngoài ngay”.

“Vô tình quá đấy bé!”. Mộc Dịch Triệt cười giễu cợt. “Anh tốt bụng muốn giúp em hết bệnh em còn không biết ơn anh!”.

Ngải Ái trừng mắt rục rịch cánh tay nhận ra cả người không còn đau nhức nữa, cảm giác rất thoải mái dễ chịu, cơ thể đổ mồ hôi, cũng không còn sốt cao nữa.

“Ồ!”. Cô thở dài một hơi, ngồi dậy.

Mắt vẫn liếc cái người đang dựa vào mình – Mộc Dịch Triệt, sau đó thản nhiên giơ chân đạp ra anh ra, kéo chăn bước xuống giường lạnh nhạt:

“Tôi khỏe rồi, giờ anh cứ ở đây mà ngủ, tôi ra ngoài ghế ngủ”.

“Em đối xử với người đã làm cho em hạ sốt thế ư?”. Mộc Dịch Triệt tỏ vẻ khẩn khoản. “Anh đã cố kìm chế không đụng vào em và chỉ ôm em ngủ em ngủ thôi còn em thì sao. Em ỷ em khỏe rồi liền đạp anh một cái … em …”

Ặc… Cơm tối qua ăn rất muốn ói cả ra.

“Được lắm, được lắm. Cảm ơn anh nhé, thế đã được chưa?”. Ngải Ái ngắt lời anh, đẩy anh xuống giường, kéo chăn. “Làm phiền giấc ngủ của anh nên tôi cũng hơi áy náy. Chúc anh Mộc ngủ ngon, giờ đắp chăn vào đi”.

“Thật chứ?”. Mộc Dịch Triệt mò vào trong chăn. “Em ngủ ở ghế nệm không tốt đâu. Sẽ bị cảm lạnh”.

Nhìn ánh mắt lưu manh đó sáng rực là Ngải Ái đủ biết anh ta đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì rồi.

Cô tống anh chàng vào trong chăn, đắp kín cổ:

“Khỏi lo cho tôi đi, tôi khỏe lắm”.

Nói xong, cô quay người định đi ra khỏi phòng ngủ.

Vừa mới bước mấy bước eo liền bị ôm lại, Mộc Dịch Triệt thì thầm vào tai cô:

“Bé con, em không bị ốm nữa, anh muốn làm gì thì làm được rồi…”

“Muốn cái đầu anh!”. Ngải Ái đập mạnh lên bàn chân của anh. “Xê ra! Nếu không tôi sẽ hét lên báo có trộm đột nhập”.

Mộc Dịch Triệt không bỏ ra, cũng chẳng vì thế mà sợ, càng ôm eo cô chặt hơn cắn răng cố chịu cơn đau:

“Có giỏi thì đi báo đi! Anh ôm em, em đi báo cảnh sát. Cảnh sát đến đây sẽ được chứng kiến màn ngọt ngào của hai ta”.

Đồ điên! Nếu biết trước thế này cô sẽ không cho Mộc Dịch Triệt ở nhờ một đêm.

“Mộc Dịch Triệt!”. Cô bất đắc dĩ nói. “Đừng có làm càn, giờ tôi đang rất khó chịu trong lòng, có chuyện gì muốn nói thì để mai được chứ? Giờ tôi không có tâm trạng”.

Tặc lưỡi, Mộc Dịch Triệt buông cô ra:

“Thế có khác nào… mai em sẽ đuổi anh đi?”

Ngải Ái ngớ người, gật đầu:

“Ừ, đúng thế”. Ngày mai tôi đi rồi.

“Được!”.

Mộc Dịch Triệt gật đầu. Ngải Ái cứ ngỡ anh đã buông tha cho cô nhưng không ngờ anh lại bất ngờ kéo mạnh tay cô. Ngải Ái lảo đảo rồi ngã vào trong lòng anh.

Anh cúi đầu xuống, áp mũi lên má cô, huýt sáo cười đắc ý:

“Không có mùi của phụ nữ, sao anh có thể ngủ được chứ?”

Nói xong, anh dán môi lên đôi môi mềm mại ướt át xinh đẹp…

Sặc… Mộc Dịch Triệt! Anh có giỏi thì đi mà làm phụ nữ. (?! Chắc mình edit sai chỗ này)

Cô vươn tay gắng sức đẩy Mộc Dịch Triệt ra, hùng hổ:

“Ngủ đi, đừng có quấy rầy tôi”.

“Anh thì không sao rồi!”. Mộc Dịch Triệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, cánh tay chống xuống nệm.

Anh chỉ tay ra sau lưng Ngải Ái:

“Điều đáng nói ở đây… là chuyện của em kìa, bé con”.

Ngải Ái vội quay người lại. Cô nhìn thấy trước cửa phòng ngủ người đàn ông mà cô không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Đó là… Mộc Duệ Thần.

Mộc Duệ Thần đứng trước cửa với cái bóng thật dài che phủ lên người Ngải Ái.

Đôi mắt sâu thẳm u ám tản mát ra thứ ánh sáng của ma vương khiến người khác hoảng hốt.

Lạnh băng.

Luồng không khí lạnh băng bao quanh anh nhanh chóng khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, làm Ngải Ái chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn anh, miệng cũng quên không khép lại.

“Mộc Duệ Thần…”

Lắp bắp nói ra ba chữ đó khó khăn cứ như có vật sắc đang cứa nát tim cô.

“Trò hay”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần sắc bén như thanh kiếm, lia thẳng về phía Ngải Ái. “Tôi chỉ mới vắng mặt ở đây một thời gian mà cô đã biết diễn trò cho tôi xem”.

Ngải Ái không biết nói gì, cổ họng nghẹn lại.

Còn tới đây làm gì nữa! Anh ta tới đây để làm cái quái gì!

“Trò này hay thật!”. Cô mím môi, trái tim lạnh lẽo. “Nhưng đây chỉ là một tiết mục bình thường do thường ngày do anh không được xem đấy, xui là lần này bị anh bắt gặp rồi!”

“Cô nói cái gì!”

Cơn giận dữ trong thói kiêu ngạo ngang tàng sục sôi trong anh, gương mặt đẹp trai tối sầm lại khiến người khác phải rùng mình.

“Nhắc lại cho tôi!”. Anh nhìn cô ra lệnh. “Cô nhắc lại lời cô nói vừa nãy”.

“Chẳng có gì!”. Ngải Ái lạnh lùng. “Tổng giám đốc Mộc cao quý nghe mà không hiểu à? Anh đừng có sợ gì hết, đây là chuyện rất bình thường… mà…”

Cô còn chưa nói xong cằm đã bị giữ chặt.

Trừng mắt nhìn cô, gương mặt đẹp trai quý tộc của anh lộ vẻ tàn nhẫn:

“Cô hãy nói cho tôi biết, có phải tôi đã phá đám chuyện tốt của cô?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.