“Cô đang
dùng quỷ kế gì vậy?”. Mộc Duệ Thần híp mắt lại. “Hay cô tranh thủ lúc tôi không
có ở đây giở trò gì với cô ấy?”
“Cậu
chủ hiểu nhầm rồi, tôi mà dám làm gì Ngải tiểu thư à? Tình cờ biết được
điều này thôi, và nó chắc chắn sẽ khiến cậu chủ bị bất ngờ”. Mộc Lị Vi nói.
“Thế này nhé, nếu cậu chủ muốn người khác dùng chung người phụ nữ của mình thì
cứ việc không đến. Tôi sẽ hủy thứ này đi, giữ kín bí mật cho Ngải tiểu thư, và
chuyện cậu chủ bị đội nón xanh tôi sẽ không nhắc đến nữa…”
Mộc Duệ
Thần nắm chặt điện thoại, mặt tối sầm lại.
“Mộc Lị
Vi”. Giọng anh lạnh như băng. “Cô phải dám chắc rằng cô không nói đùa, nếu
không… sau này đừng nghĩ tới việc có thể lảng vảng trước mặt tôi nữa”.
“Tất
nhiên rồi, trong lòng Lị Vi chỉ muốn tốt cho cậu chủ thôi mà”. Mộc Lị Vi cười
rinh rích, giọng nói lẳng lơ. “Lị Vi sẽ ở trong khách sạn đợi cậu chủ”.
Nói
xong, Mộc Duệ Thần tắt điện thoại, nói với người lái xe:
“Về
khách sạn”.
Anh
muốn về nhà trọ gặp bé con… Nhưng Mộc Lị Vi lại nói tới việc anh bị đội nón
xanh. Việc này khiến anh thấy bất mãn.
Trong
đầu dây nghe giọng cô ta khá tự tin nên anh… có cảm giác bất an.
Chết
tiệt! Nếu anh ở bên cạnh bé con, cô ấy đã không chạy trốn, và điều khiến anh lo
sợ nhất, giống như cảm giác của anh lúc này, nóng lòng như lửa đốt.
Mộc Duệ
Thần, một tay mày chăm sóc cô ấy mà! [ 沐睿辰,你真是栽在艾爱这个女人手里了!: Đây là nguyên văn, chẳng biết
edit sao hết. Rất mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn].
Ngoài
trời sấm sét vẫn dội xuống, Ngải Ái đang say giấc giật mình tỉnh dậy.
Miệng
khô khốc, lưỡi đắng nghét, cô nhận ra mình chẳng còn chút sức lực nào.
Cô vẫn
sốt cao, có vẻ như còn nặng thêm.
Ngải Ái
thì thào:
“Nước…
nước…”
Tiếng
mưa quá to át cả tiếng cô nói.
Cô hết
hy vọng nhắm mắt lại, nằm thở ra một cách khó khăn.
Cảm
giác này thật tồi tệ. Cô ghét thời tiết, ghét bệnh tật, ghét ngày hôm nay và
ghét luôn bản thân mình…
Cổ họng
đau rát, cố gượng người ngồi dậy thì thấy cửa phòng mở ra, Mộc Dịch Triệt cầm
cốc nước đi vào.
Cô nhìn
Mộc Dịch Triệt, tròn xoe mắt.
Tiếng
gào yếu ớt của cô mà anh ta cũng nghe được sao?
Mộc
Dịch Triệt ngáp dài, nhấn nút bật đèn ngủ, ngồi xuống cạnh giường, đưa cốc nước
lên:
“Nước
đây”.
Ngải Ái
cầm cốc nước, uống ừng ực, cổ họng khô rát không còn khô nữa, mới mở miệng nói:
“Cảm ơn
anh”.
Không
có tiếng trả lời, chỉ thấy có một bàn tay áp lên trán cô.
Ngẩng
đầu nhìn Mộc Dịch Triệt cau mày, mặt lo lắng:
“Mấy
tiếng trôi qua, tại sao vẫn không hạ sốt, khả năng hồi phục của em quá kém”.
Ngải Ái
gạt tay anh thở dài:
“Tôi
khỏe, anh đừng lo cho tôi…”
“Lo ư?
Anh vốn vô lo, em sốt cao cũng giống con heo thôi. Anh nằm một mình ngoài kia,
không có gái để tán, buồn muốn chết”. Mộc Dịch Triệt bực bội liếc cô. “Đêm nay
chắc trời vẫn sẽ mưa to, anh không thể đưa em đến bệnh viện. Haizzzz! Không có mùi
của đàn bà bên cạnh anh không quen lắm, anh thấy mình thật cô đơn nên không thể
ngủ được”.
Ngải Ái
vừa thở vừa nói:
“Mộc
Dịch Triệt!”
Mộc
Dịch Triệt cười như lưu manh:
“Anh
đây! Đừng có gọi anh tình cảm như thế. Hay để anh giúp bé hạ sốt, hai chúng
mình “làm việc” chút được chứ?”
“Anh
vào đây là vì thế hả?”. Ngải Ái quấn chăn quanh người. “Tôi đang định cảm ơn vì
anh đã đem nước vào cho tôi nhưng giờ tôi nhận ra anh đúng là một con ngựa đực
không hơn”.
“Anh sẽ
cẩn thận để không làm ảnh hưởng tới em bé trong bụng em. Anh hứa đấy”.
Anh giơ
tay lên ra vẻ thề thốt. Ngải Ái vươn tay xô vai Mộc Dịch Triệt.
“Đi ra
ngoài kia! Đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí trong phòng tôi”.
“Đừng
mà! Anh không ngủ được, anh muốn em ru anh ngủ”.
Shit!
Ngải Ái đã bị sốt cao lại còn bị tên này làm cho tức phừng lửa.
Cô đang
định mở miệng mắng Mộc Dịch Triệt một trận thì Mộc Dịch Triệt ôm cô và đống
chăn quấn quanh cô.
“Đúng
là được ôm gái thích thật, chúc ngủ ngon”.
Ngải Ái
ra sức giãy giụa, vùng vằng nhưng vẫn không hiệu quả. Cánh tay của anh ta khá
rắn chắc và mạnh mẽ.
Sau đó
cô quay sang nhìn thấy Mộc Dịch Triệt nhắm nghiền mắt, có vẻ như ngủ rồi.
Ngải Ái
đề phòng không dám ngủ, một lúc lâu sau thấy anh ta không có bất kỳ động tĩnh
gì mới dám nhắm mắt lại.
Anh ta
cũng chẳng làm gì khác mà chỉ ôm cô ngủ.
Ngải Ái
dựa đầu vào cánh tay anh thấy ấm áp. Mặc dù cách lớp chăn nhưng cô vẫn cảm nhận
được nhiệt độ từ người anh.
**
“Đây là
cái gì?”
Mộc Duệ
Thần ngồi trên ghế trong phòng khách nhìn phong bì trong tay, giương mắt hỏi
Mộc Lị Vi:
“Cô gọi
tôi tới đây gấp chỉ để đưa cho tôi cái này sao?”
Mộc Lị
Vi đứng trước bàn nhìn gương mặt đẹp trai của anh nói:
“Cậu
chủ, cậu biết Bắc thiếu gia chứ?”
Mộc Duệ
Thần bóp một góc phong bì:
“Sao?”
“Ngải
tiểu thư của thiếu gia quen biết với Bắc thiếu gia năm năm… Cậu chủ liền cho
rằng giữa hai người đó… không có gì ư?”. Mộc Lị Vi cầm phong bì trên tay anh,
rút ra một xấp ảnh dày, đưa từng tấm ảnh tới trước mặt Mộc Duệ Thần.
Những
tấm ảnh được chụp dưới nhiều góc độ, khá sắc nét.
Từ ng
tấm ảnh làm đau mắt Mộc Duệ Thần.
Gã ta
ôm cô, gã ta hôn cô, gã ta đè cô xuống ghế…
“Tôi
xin nói cho cậu chủ biết, đây không hề do Ngải tiểu thư bị ép buộc nhé”. Dứt
lời, Mộc Lị Vi rút ra một tấm ảnh.
Đó là
tấm ảnh chụp Ngải Ái nhón chân hôn Bắc Hàn, chỉ cần liếc mắt cũng biết cô chủ
động hôn anh ta.
Đúng là
cô ấy đã chủ động…