Ngải Ái
từ từ mở mí mắt, đôi môi run rẩy xác nhận lời của Mộc Dịch Triệt.
“Đừng
ngồi đâynữa, em vừa mắc mưa mà”. Mộc Dịch Triệt nhướng mày, vươn tay ôm Ngải
Ái.
Cô
giống như một con rối, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt ngây dại không
có tiêu điểm.
“Mộc
Dịch Triệt… Tôi phải làm sao bây giờ…” Cô đặt tay lên bụng. “Đây là… con của
Mộc Duệ Thần”.
“Em còn
muốn sinh nó ra sao?”. Mộc Dịch Triệt bế cô tới ghế nệm, cẩn thận đặt cô xuống.
“Đừng có dại, không cần dùng đứa con để trói buộc môt gã đàn ông”.
Ngải Ái
dựa người vào ghế nệm, ôm gối, giương mắt nhìn Mộc Dịch Triệt:
“Anh ta
muốn tôi thay Kiều An Kỳ sinh con cho anh ta, nhưng nếu tôi sinh con ra… Anh ta
sẽ làm gì…”
“Anh
cũng không rõ nữa?”. Mộc Dịch Triệt lẳng lặng nói. “Nếu em có con với cậu ta,
có lẽ khi em sinh đứa bé ra, cậu ta sẽ cướp đứa bé đi, đưa cho Mộc gia”.
Mắt
Ngải Ái chợt lóe lên, cô mỉm cười chua chát:
“Tôi…
biết rồi”.
Mộc
Dịch Triệt nhìn gương mặt trắng nõn, mịn màng của cô với hàng lông mi dày cong
như cánh bướm, chỉ khẽ run rẩy rồi bình tĩnh nhìn anh.
Ánh mắt
đẹp lộ vẻ sợ hãi, mong manh và dễ tổn thương.
Cứ như
thế, cô nhìn anh, đôi mắt như cái móc sắt, gọn nhẹ dễ dàng len lỏi vào
trong lòng anh, khiến trái tim anh rướm máu.
Anh
ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán cô. Nóng rực.
“Em sốt
rồi”. Anh vội vàng nâng cô dậy, tay sờ cổ cô, cũng rất nóng. “Đi ngay với anh
tới bệnh viện”.
“Không…”.
Cô trả lời yếu ớt, lắc đầu. “Trong hòm thuốc của tôi có thuốc hạ sốt, nhờ anh
lấy giùm tôi, tôi uống thuốc sẽ khỏi thôi”.
“Giờ em
đang mang thai không được hở ra ra là uống thuốc”.
Mộc
Dịch Triệt nghiêm nghị nói với cô.
Ngải Ái
chợt quay sang nhìn anh một lúc lâu rồi nói:
“Tôi
phải… Có chắc là người ta sẽ mang con tôi đi không?”
Mộc
Dịch Triệt ngẩn người.
Ngải Ái
gượng người đứng dậy, bước chân nặng nề, ôm đầu nặng trĩu đi tới hòm thuốc lấy
thuốc hạ sốt cho vào miệng, uống nước sau đó mới quay lại.
“Em
không sao rồi”. Cô nói dối anh. “Mặc dù tôighét anh nhưng hôm nay tôi rất muốn
cảm ơn anh”.
Cô hiểu
con người Mộc Dịch Triệt, không dễ gì tốt bụng cứu cô, với tính cách của anh ta
nếu không đổi lại thứ gì đó thì anh ta sẽ chẳng bao giờ từ bỏ ý đồ.
Cho
nên, cô lạnh lùng nói với anh:
“Xin
anh hãy coi tôi như người ốm và phụ nữ có thai, đừng nói với tôi những yêu cầu
quá đáng”.
“Ở nhờ
một đêm thì quá đáng sao?”. Anh ngước mắt nhìn cô, chân thành nói. “Anh sẽ ngủ
trên ghế nệm, còn em vào trong phòng nằm nghỉ đi”.
Ngải Ái
sửng sốt:
“Mộc
Dịch Triệt?”
Người
ngồi trước mặt cô đây có thật là Mộc Dịch Triệt không?
Anh
thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, kiên quyết ôm eo Ngải Ái, bế vào phòng ngủ.
“Anh
không ngờ em lại nghĩ như thế”. Anh cười khẽ. “Anh rất vui khi được trêu chọc
em… Cũng do em quá hấp dẫn anh”.
“Mộc
Dịch Triệt…”. Cô thở dài. “Tôi không phải là người có thể chơi với anh. Tôi
không có cái khả năng đó đâu”.
“Hả? Có
thật thế không?”. Mộc Dịch Triệt nheo mắt cười. “Trước đây, đời anh chỉ biết có
rượu sâm banh, gái và vũ khí. Giờ thì thêm em vào”.
Ngải Ái
mệt mỏi nhắm mắt lại:
“…Đừng
nói nữa”.
“Anh sẽ
không bắt buộc em”. Mộc Dịch Triệt lại cười. “Nhưng anh báo trước với em, em
nên đề phòng bị anh…. Nếu không sau này khi anh chinh phục được em rồi, anh sẽ
không bỏ rơi em. Giờ tranh thủ lúc này được anh chiều chuộng đi”.
“Tôi
mệt quá…” Cô lại lên tiếng để đuổi khách.
Lúc này
Mộc Dịch Triệt mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cô ôm
đầu, uể oải nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Nếu có
thể mệt tới mức không quan tâm tới bất kỳ điều gì và chỉ ngủ thôi như lúc này
là tốt nhất.
**
“Cậu
chủ, đêm nay trời mưa rất to có lẽ ngày mai mới hoàn thành xong. Bây giờ là nửa
đêm, cậu chủ vẫn muốn quay về sao?” Mộc Giản vào trong xe khuyên nhủ. “Cậu chủ…
như thế này quá nguy hiểm. Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão”.
“Chú
Giản”. Mộc Duệ Thần cắt ngang lời Mộc Giản, mở cửa xe. “Tôi muốn về gặp cô ấy”.
Câu nói
đó khiến Mộc Giản im lặng, sau đó thở dài:
“Do tôi
không thông báo với tiểu thư cậu chủ vô cùng bận rộn chuyện ở công ty…”
“Cứ thế
đi, chú Giản. Ngày mai mọi chuyện ở công ty giao cho chú xử lý”.
Dứt
lời, anh ngồi ngay vào trong xe, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói có vẻ hấp
tấp, ra lệnh cho lái xe.
“Đi!”.
“Vâng,
thưa cậu chủ”.
Tài xế
tăng tốc lái như bay. Gương mặt của Mộc Duệ Thần luôn bình tĩnh vậy mà lúc này
lại có vẻ khá nôn nóng.
Hôm nay
Lam gia bàn chuyện hợp tác, tổ chức hội nghị nguyên ngày, lúc kết thúc thì đã
là buổi tối, thấy có vô số cuộc gọi nhỡ của bé con, gọi lại thì cô đã tắt máy.
Chú
Giản còn nói cô không trả lời điện thoại mà cúp ngang, điều này khiến anh không
khỏi thấy lo lắng…
Bé con,
đã có chuyện gì xảy ra?
Mưa to
gió lốc, sấm sét dội vang, một đêm không yên tĩnh.
Chiếc
xe thể thao màu đen vừa tiến vào thành phố B, Mộc Duệ Thần liền nhận được một
cuộc gọi ngoài ý muốn.
“Cậu
chủ, Lị Vi hỏi cha thì biết ngài tối nay sẽ quay về”.
“Có
việc gì nói mau”.
Bây giờ
anh không có tâm trạng để nói chuyện tầm phào với cô gái này.
“Cậu
chủ nên gặp tôi”. Mộc Lị Vi cười khanh khách. “Tôi có thứ rất quan trọng muốn
đưa cho cậu xem, thứ đó có liên quan tới Ngải tiểu thư”.