“Sau
lần cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, anh đã chính thức bị bố anh đuổi đi, từ giờ
trở đi anh có làm bất kỳ chuyện gì cũng không liên qua tới Mộc gia”. Mộc Dịch
Triệt giải thích. “Vì thế nên giờ anh không còn là thành viên của Mộc gia. Bé
con, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt oán hận đó nữa”.
Anh
cong môi cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô:
“Người
đẹp, rất hận hạnh được làm quen với em. Anh là Mộc Dịch Triệt, còn em?”
Ngải Ái
nhìn anh, thấy ánh mắt anh khá chân thành nên cũng giơ tay ra nói:
“Ngải
Ái!”
Anh
nhân cơ hội nắm tay cô:
“Nắm
được rồi nhé, khà khà”.
Mặt
Ngải Ái tối sầm:
“Mộc
Dịch Triệt, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh”.
“Anh
lại rất muốn chơi đùa với em”. Mộc Dịch Triệt không có vẻ nghiêm túc nữa mà lộ
vẻ đểu giả thường thấy. “Em được Mộc Duệ Thần dạy cho những kỹ năng giường
chiếu thế nào rồi, anh muốn kiểm tra, được chứ?”
Ngải Ái
giơ tay lên định giáng cho anh một bạc tai. Nhưng chưa kịp tát thì tay đã
bị anh nắm được.
“Mộc
Dịch Triệt! Sao anh vẫn biến thái như thế vậy”.
“Không
hiểu sao khi nghe em mắng anh biến thái, anh lại thấy thật ngọt ngào”.
Ngải Ái
phát cáu, xô Mộc Dịch Triệt ra đứng dậy, mở cửa định ra khỏi buồng điện thoại
thì lại bị Mộc Dịch Triệt nắm tay kéo lại đằng sau.
“Bé
con, anh rất nhớ em”. Mộc Dịch Triệt gác đầu qua vai cô làm nũng.
Ngải Ái
bất giác thấy nổi hết cả da gà.
Cô
không giãy giụa, đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt:
“Mộc
Dịch Triệt, đừng thế, giờ tôi… không có tâm trạng để cãi nhau với anh”.
“Cậu ta
làm tổn thương em hả?”. Mộc Dịch Triệt cười nhẹ. “Không phải đây là lúc em cần
có người để an ủi vết thương lòng của em sao?”
“Tôi
không có vết thương lòng nào cả”. Nắm chặt tay, Ngải Ái quay lại. “Tôi và Mộc
Duệ Thần… kết thúc rồi”.
Mộc
Dịch Triệt nhìn cô không chớp mắt, nhìn rất lâu.
“Ừm…
vậy không khiến anh phải mất công rồi. Bé con, anh tới đây là muốn nói cho em
biết, đừng sinh con vì cậu ta! Cậu ta có mục đích cả đấy, nếu không… em sẽ phải
hối hận”.
Lại
phải nghe những lời ấy.
Ngải Ái
chống tay lên cửa kính để tránh việc cơ thể uể oải của mình ngã xuống đất.
Những
lời như thế… Sao từ miệng nhiều người… được nói ra nhiều lần như thế…
Cứ như
cầm con dao bén nhọn đâm phập vào ngực cô, rồi rút ra đâm tiếp… ngay vết thương
ấy… Trái tim vốn đã đầm đìa máu giờ không cách nào có thể chịu đựng thêm được
nữa…
“Mộc
Dịch Triệt, tôi nói rồi, chuyện của tôi và Mộc Duệ Thần đã kết thúc. Anh có cần
phải nhắc lại tên của anh ta trước mặt tôi?”
Cô gắt
gỏng nhắc nhở, quay người đứng đối diện với Mộc Dịch Triệt:
“Tôi
sao có thể ngu như thế, biết rõ anh ta không còn yêu mình, còn muốn tự nguyện
sinh con cho anh ta. Tôi đâu có ngu, cũng chẳng cần anh phải nhắc nhở tôi. Tôi
biết, tôi biết tất cả rồi…”
“Em
biết hết rồi à?”
Mộc
Dịch Triệt xích qua một bên, dựa người vào cửa kính, hờ hững.
“Tất
nhiên rồi…”
“Nhưng
mà, em đang mang thai”.
Mộc
Dịch Triệt lạnh lùng cắt ngang lời cô, khiến Ngải Ái giật mình ngẩn cả người.
“Mộc
Dịch Triệt, anh vừa nói gì?”
“Anh
nói… Em đang mang thai”. Anh nói, đưa tay cầm cổ tay cô. “Anh có biết một chút
về y thuật, mặc dù không được sành sỏi cho lắm nhưng với hỉ mạch, rất dễ bắt
được mạch ấy. Lúc em ngất xỉu, anh đã bắt mạch cho em và biết em đang mang
thải, Ngải Ái”.
Đoàng!
Tiếng sét đánh.
Tia sét
sáng chói cả một bầu trời u ám, mây đen dày đặt, mưa càng lúc càng rơi nặng
hạt, dội trên mái buồng điện thoại, to tới mức Ngải Ái không thể nghe được
những tiếng ồn ào của người và xe bên ngoài, chỉ có thể nghe được mấy chữ, và
những chữ đó đang lởn vởn quanh tai cô.
Em đang
mang thai!
Em đang
mang thai, Ngải Ái!
“Mộc
Dịch Triệt, anh đừng làm tôi sợ”. Mặt cô tái nhợt. “Anh muốn dọa tôi sợ…”
“Không
tin ư? Được thôi, tạnh mưa anh sẽ đưa em đi kiểm tra”. Anh đứng thẳng người,
mắt nhìn xuống eo cô. “Em không nhận ra em béo lên sao? Hồi còn ở New York, anh
ôm em khi đó không có nở nang như thế này”.
Loáng
cái, mắt Ngải Ái sũng nước.
Cô
biết. Mộc Dịch Triệt không nói dối.
Bủn rủn
cả người, Ngải Ái ngã nhào vào trong lòng Mộc Dịch Triệt:
“Vào
lúc này, tôi lại mang trong mình con của Mộc Duệ Thần… Mộc Dịch Triệt, anh nói
đi, có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?”
Mộc
Dịch Triệt ôm cô, đầu ngón tay lướt qua gò má của cô, cong miệng như cười mà
cũng có thể là đang kìm chế điều gì đó.
Anh
nói:
“Ai bảo
hồi trước em không chịu đi theo anh, giờ hối hận chưa?”
***
Mưa vẫn
không ngớt, những giọt mưa rơi xuống mái nhà tí tách. Mộc Dịch Triệt đưa Ngải
Ái đang hoảng loạn về nhà trọ.
Anh đến
tiệm thuốc gần đó mua que thử thai về đưa cho cô:
“Chờ
khi trời tạnh mưa, anh sẽ đưa em đi bệnh viện nhưng nếu em muốn cấp tốc biết
kết quả thì cứ dùng tạm cách này đi”.
Ngải Ái
cầm cái que, đi vào trong phòng tắm để thử.
Sau khi
thử qua một giây, cô nhìn thấy trên chiếc que ấy, hiện rõ hai vạch, chưa có màu
sắc gì rõ lắm, cũng bởi vì em bé chỉ mới có trong bụng cô không lâu.
Tay mềm
rũ, cô vứt que vào trong sọt rác, ngẩng đầu nhìn dung nhan tiều tụy của mình
trong gương, uể oải ngã xuống nền.
Mộc
Dịch Triệt đứng đợi trước cửa phòng tắm, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Ngải Ái
ra, gõ cửa không nghe thấybất kỳ tiếng động nào, vội phá cửa xông vào.
Lúc mở
cửa ra, anh nhìn thấy Ngải Ái ngồi dựa vào bồn tắm xa hoa không hề hợp với căn
phòng, ngây dại nhìn xa xăm.
Nghe
thấy tiếng bước chân của Mộc Dịch Triệt, ánh mắt cô mới hoàn hồn trở lại.
“Kết
quả thế nào?”
Mộc
Dịch Triệt ngồi trên cạnh bồn tắm, nhìn cả người cô trắng toát, lộ vẻ mong
manh. “Tin anh rồi chứ?”